Cùng xem Văn mẫu 9 bài viết số 2 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một trên youtube.
[Thư mục: ul]
Dàn ý chi tiết của đề tài
Tiêu đề thư:
- Viết khi nào và ở đâu.
- Lời chào đầu thư.
- Lý do viết.
- Hỏi thăm tình hình những năm gần đây (học tập, cuộc sống, công việc, và một số bạn cùng lớp).
- Hãy cho tôi biết về tình hình hiện tại của bạn (công việc, gia đình…)
- Nói về chuyến thăm trường:
-
- Lý do về trường cũ (đi ngang qua, định ghé thăm…)
- Thời gian (mùa hè); một mình hay với người khác?
- Tâm trạng trước chuyến thăm (nếu dự định): Hồi hộp, xúc động, căng thẳng…
- Ấn tượng khi đến thăm trường:
- Cảm nhận đầu tiên khi đến thăm trường.
- Cảnh, thiên nhiên, sự thay đổi cảnh vật (cây cối, cổng trường…)
- Hình ảnh từ các chuyến thăm trường: mô tả ngắn gọn về trường (khu dân cư, lớp học, nhà đa năng, cơ sở vật chất của trường…)
- Cảnh gợi nhớ hình ảnh bạn bè, thầy cô ngày xưa (kỉ niệm buồn vui tuổi học trò…)
- Tóm tắt cuộc họp: Bạn đã gặp ai (thầy cô, bạn bè…)? nói về cái gì? (Tâm sự, ôn lại kỉ niệm xưa…)? Bạn cảm thấy thế nào sau cuộc trò chuyện?
- Buổi thăm trường cuối cấp: cảm nghĩ về buổi tựu trường; suy nghĩ; tình cảm; động lực thúc đẩy bản thân trong tương lai…
- Lời chào, lời chúc và lời hứa.
- Chữ ký.
Kết thúc tin nhắn:
Ví dụ 1: Hãy tưởng tượng 20 năm nữa, một ngày hè nào đó, bạn về trường cũ và viết một lá thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Hà Nội, ngày… tháng…
Em yêu!
Đã lâu lắm rồi mình mới ngồi viết thư cho các bạn.
Bạn khỏe không? Cuộc sống hiện tại của bạn thế nào? Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm, giờ anh đi rồi, em nhớ anh nhiều lắm. Dù chúng ta đã lớn, đã trưởng thành và đã biết đi bằng chính đôi chân của mình nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những kỉ niệm dễ thương, hồn nhiên của thời cắp sách đến trường. Các bạn có nghĩ tôi điên không khi biến thành một bà già và mơ mộng như một cô gái 18 tuổi…
Bạn biết không, hè vừa rồi mình vừa về thăm trường cũ. Vậy đấy, mà chúng tôi đã xa nó hơn 20 năm rồi. Vì lý do nào đó, khi tôi đến gần trường, tôi cảm thấy lo lắng không thể giải thích được. Tay tôi run, chân tôi khựng lại, không thể bước thêm một bước nào đến trường. Tôi cảm thấy như mình đang sống lại ngày đầu tiên của tôi ở trường trung học cơ sở. Tôi và bạn đã nắm tay nhau và ngỡ ngàng trước vẻ đẹp “lung linh” của ngôi trường mới. Con đường dẫn vào trường là hai hàng cây xà cừ xanh mát. Có hai hàng lớp ở mỗi bên của bên trong. Giữ sân, tôi nhớ đó là một khán đài cắm cờ, hai bên là hai cây thông và bụi hoa hồng, hoa cúc xếp hàng. Phía sau là phòng họp, phía sau là khu ký túc xá cán bộ. Có một cái ao lớn bên cạnh trường học. Mỗi khi trời mưa to, ao lại tràn bờ ngập cổng trường, phải lội…
Hai mươi năm sau, ngôi trường không còn chật chội, chật chội. Không còn cảnh học sinh chạy nhảy nô đùa mà khói bụi không ngừng bốc lên đón ánh nắng đỏ ban trưa. Trường trung học cơ sở Duan Shiyan hiện có bốn dãy nhà hai tầng. Có một cây long não to và đẹp như vậy, hai người ôm mới xuể. Tôi rất ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Nhưng không sao, đã hai mươi năm rồi. Có thể, ngôi trường nào cũng cũ và nhỏ.
Tôi đi hỏi thì được biết thầy Thắng, thầy Quang, thầy Hoa, thầy Hải, thầy Minh đều đã về hưu. Tôi chắc chắn rằng cô ấy có mái tóc màu xám. Không biết các bạn trong lớp mình có còn nhớ không? Học sinh nghịch ngợm khiến cô phàn nàn rất nhiều. Bạn còn nhớ không, hồi đó lớp mình ồn ào nhất trường, luôn là tâm điểm của đủ loại ồn ào. Tuy nhiên, đến năm cuối cấp 3, gương mặt ai cũng đầy lo lắng, cố mỉm cười, cố giãi bày để quên đi những giây phút cuối cùng ấy. Sau đó là tiệc chia tay, không ai nói gì nhưng tôi biết họ đang khóc và muốn khóc. Bốn năm với trường, với lớp, với bạn bè, với thầy cô, dù thế nào cũng không thể nhớ, không thể yêu. Những trang lưu bút cứ đến tay nhau. Những trang nhật ký lớp học cười ra nước mắt, nhưng giờ chỉ còn là kỉ niệm. Ồ! Hồi đó chúng tôi thật ngây thơ và hồn nhiên. Nỗi buồn thời học trò, niềm vui tuổi học trò, là những vì sao xa trên bầu trời xanh thẳm, luôn tỏa sáng vẻ đẹp lấp lánh vĩnh cửu…
Bước chân vào trường, tôi thấy ấm áp và thân thiện lạ thường. Nơi đây nơi đây từng là nơi chơi nhảy dây, nơi đây chơi đuổi bắt, đá gà… Anh vẫn nhớ câu em viết trong lưu bút: “Tuổi học trò trong sáng như bong bóng xà phòng và rực rỡ sắc màu. Nó đẹp nhưng mong manh quá.” Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không để những ký ức đó tan biến như bọt nước, tôi sẽ mãi mãi trân trọng chúng như viên ngọc sáng và đẹp nhất đời người.
Bức ảnh của ngôi trường 20 năm sau được đính kèm trong bức thư. Hy vọng khi nhìn vào bức ảnh này, các bạn có thể hình dung được sự thay đổi của ngôi trường thân yêu.
Được rồi, có lẽ tôi cũng dừng ở đây, nhớ viết thư cho tôi, tôi sẽ đợi. Tôi đã tự hỏi bạn nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng tôi sau ngần ấy năm thay đổi. Tạm biệt!
Xin chào!
Trà đá quý
Ví dụ Bài 2: Hãy tưởng tượng 20 năm nữa, một ngày hè nào đó, bạn về trường cũ và viết một bức thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Huế, ngày… tháng…
Chào em!
Chúng ta đã không liên lạc gần một năm rồi! Kể từ ngày tôi đến thăm các ngân hàng ở Hà Nội năm ngoái. Hà My và Thúy vẫn khỏe chứ? Dạo này bạn làm việc thế nào? Thủy văn vẫn tốt như ngày nào! Và tôi vẫn khỏe mạnh.
Chắc các bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại viết thư này ở Huế? Thật là một sự trùng hợp và bất ngờ! Sau mấy năm học đại học và làm việc ở nước ngoài, tôi trở về công tác tại Bệnh viện Trung ương Huế, quê hương thân yêu của tôi.
Xem Thêm : Thảm picnic, dã ngoại gấp gọn, chống nước NatureHike NH17Y020-L
Em ơi, quê em bây giờ đẹp quá! Tôi bắt xe buýt trở lại thăm ngôi trường cấp ba cũ mà chúng tôi từng theo học. Xe buýt chạy thường xuyên hơn và đường nhựa ngày càng rộng hơn! Ngôi trường hiện ra dưới những tán cây rậm rạp. Dòng chữ “trường THCS Đặng Tất” in đậm hiện ra trước mắt khiến tôi giật mình.
Xuống xe, vừa lạ vừa quen. Trường không chỉ được đổi tên mà cơ sở vật chất cũng được cải thiện đáng kể, chỉ có Feng Wu là giữ nguyên…
Tôi có nhớ không? Trước đây, phòng học của khối lớp 8 và lớp 9 cứ đến mùa mưa là luôn bị “cuốn trôi”, mưa rơi làm ướt sũng bàn ghế nhưng thầy cô vẫn rất nhiệt tình, các con chú ý lắng nghe nhé! Nhưng bây giờ, bộ phần mềm đã thay đổi. Từ phòng học “xập xệ” ấy đến dãy nhà 3 tầng với trang thiết bị hiện đại: đèn soi mọi góc phòng, điều hòa, máy chiếu, bảng tính thông minh… nhưng ngày xưa chúng tôi không thích làm việc với máy chiếu lắm!
Tầng 2 của thầy oda giờ đã thành tầng 5. Thư viện cũng đã được mở rộng nhiều lần, với nhiều loại sách khác nhau và mở cửa 24/7!
Dọc theo khuôn viên rợp bóng cây và yên tĩnh, vì đang là kỳ nghỉ hè nên không có tiếng trẻ con nô đùa, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chim hót và tiếng ve kêu râm ran trong tán cây. xinh đẹp! Tôi thấy thầy cô già, tóc đã điểm bạc, giọng nói vẫn ấm áp như thế, chỉ chậm hơn thôi.
– Kính đó hả? bạn có biết cô ấy không?
Lúc đó mắt tôi đã cay xè, có gì đó nghẹn ở cổ họng khiến tôi không thể trả lời câu hỏi của cô ấy. Vẻ đẹp trẻ trung, năng động của quý cô ngày xưa được thay thế bằng vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm hơn. Tôi đã không gặp cô ấy trong 20 năm và nghe cô ấy gọi “họ” theo cách đó. Đã 35 tuổi nhưng đứng trước dáng người gầy guộc của chị, tôi có cảm giác như một cô gái 15 tuổi trở lại. Qua câu chuyện của chị, em được biết một số thầy cô cũ của em đã về hưu, có người không còn nữa…
Có lẽ về thăm trường là mùa hè oi ả, ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá, xuyên qua khe cửa, làm tôi nhớ lại những năm cuối cấp 3, mùa hè chia tay… ôi! Tuổi thơ êm đềm lại ùa về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ hôm đó, cả lớp không phân biệt nam nữ chạy ra sân giữa sân đá bóng dưới cái nắng như thiêu như đốt, bị cô hiệu trưởng mắng vì đá bóng nhưng đứa nào cũng tươi cười bước vào lớp. còn nhớ buổi tiệc chia tay con gái tất bật làm Trong bữa ăn con trai tất bật sắp xếp bàn ghế, mâm bát lúc đó nói cười rất vui vẻ nhưng sau đó con gái nào cũng ôm nhau khóc . Con trai lớp em cũng rơm rớm nước mắt…
wwwwwwwww Tôi có nhớ điên đảo các “chị em” và “chị em” lớp 9/1 ngày xưa không, và giờ thì họ đều thất bại! Này, thật sự vẫn còn “ẩm ướt” như ngày xưa!
Trong thư có đính kèm hình ảnh của tôi và cô giáo cũ ở trường, cũng như lời nhắn nhủ của cô giáo dành cho cô! Nó không phải là một bức thư dài, nhưng có lẽ tôi sẽ dừng lại ở đây. À! Khi nào bạn mới có cơ hội về thăm trường cũ của mình? Mang em bé của bạn quá! Tôi nhớ đứa trẻ đó rất nhiều! Hồi đó, nếu một đứa trẻ sao Thủy hỏi “Đây là đâu vậy mẹ?”, thì hãy trả lời “Đây là nơi bắt nguồn ước mơ và khát vọng của mẹ con, và đó là nơi bà đã theo đuổi sự nghiệp.
Tạm biệt!
Không
Ví dụ 3: Hãy tưởng tượng 20 năm sau, một ngày hè nào đó, bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Hà Nội, ngày…..tháng….
Anh trai thân mến!
Có thể lại đột nhiên viết thư cho bạn. Bạn có làm việc ổn định với con dao này không? gia đình bạn thế nào? Chúng ta đã không gặp nhau kể từ khi bạn chuyển đến thành phố Hồ Chí Minh, tôi nhớ bạn rất nhiều. Bây giờ tôi sống ở Hà Nội, đã có gia đình và hai con nhỏ. Hôm nay tôi về thăm bố mẹ và thăm trường cấp hai của mình.
Thời gian trôi nhanh, không chờ đợi ai và không ai có thể tồn tại cho đến khi thời gian dừng lại, phải không? Đứng trước ngôi trường đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ của thời học sinh hồn nhiên, trong tôi lại trào dâng bao cảm xúc, như được trở lại những cô cậu học trò tiểu học của 20 năm trước.
Hôm nay là một buổi sáng mùa hè đầy nắng, không khí trong lành và nắng chưa ló rạng, tôi bước chân vào cánh cổng trường cấp 2 thân quen mà lòng choáng váng. Ngôi trường của tôi đã thay đổi nhiều quá, cổng trường đã xây cao hơn hồi chúng tôi còn học, những cây du to gầy ngày một cao hơn, cành lá xum xuê, hoa nở rộ, khi tôi nhìn thấy cánh cổng đã mở, dường như đón em về, chợt nghĩ đến cảnh tan học, học sinh lũ lượt kéo về, giờ cổng trường to rồi, chắc không còn như thế nữa, tự nhiên tôi bật cười nhớ lại thời học sinh. Bước chân vào trường, nhiều Cảm xúc và kỉ niệm tràn ngập Tâm trí, ngôi trường của chúng em đã thay đổi nhiều lắm, cái sân bê tông trũng sâu ngập nước mỗi mùa đã được thay bằng gạch ngói đỏ tươi, phẳng phiu, nhô cao. Cây bàng đung đưa trong gió như gợi lại những kỉ niệm xa xăm.
Anh bạn! Phòng học cũng tương đối khang trang, một số được xây mới, trước đây trường chỉ có 4 khu chính nhưng hiện nay trường đã được quy hoạch 6 lần, thêm khu đa chức năng và khu thực hành gồm hóa, lý. , sinh học và lớp học. Ngoài ra còn có một máy chiếu riêng, và trường của chúng tôi cũng đã xây dựng một bể bơi, được xây dựng trên bãi đất trống nơi từng là lau sậy và các loài trong vườn sinh vật ngày càng phong phú. Em cũng đã về thăm lớp 9a cũ của chúng em, em vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, lớp học bây giờ đã khác rất nhiều, bàn ghế mới rất nhiều, trên bảng mới có cả ti vi. Dù khác nhau nhưng hình ảnh quen thuộc vẫn vậy.
Anh bạn! Tôi còn nhớ nhiều hình ảnh cả lớp ngồi yên lặng nghe thầy giảng bài, nhưng chỉ vài phút trò chuyện, tôi lại nhớ đến những giờ thi hồi hộp, những tiếng cười hồn nhiên và giọng nói ấm áp của thầy cô. Trong giờ giảng, tôi đang đắm chìm trong ký ức thì ba hồi trống vang lên kéo tôi về hiện tại. Ồ! Tiếng trống thân thương, cùng tiếng trống của 4 năm học trò hồn nhiên trong anh đã gợi lại quá nhiều kỉ niệm vui chơi, chạy nhảy trong khuôn viên trường. Giờ này trên sân, học sinh ùa vào lớp, màu áo trắng tinh khôi như đi sâu vào tâm trí em rồi anh ơi!
Bước ra khỏi sân, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía tôi, tôi bật khóc, bao cảm xúc mà tôi giấu kín bấy lâu nay lại trào ra trong nước mắt. Bạn có biết bạn đã gặp ai không? Tôi gặp cô giúp việc dạy văn năm lớp chín và dạy công dân bốn năm phổ thông, tôi chạy ra nắm tay cô, cả cô và trò đều xúc động. Bao nhiêu năm rồi cô vẫn nhận ra mình, năm nay cô đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc nhưng cô vẫn yêu nghề, yêu học trò như thuở nào, hai cô trò chuyện rôm rả, cô hỏi thăm cuộc sống công việc của cô. Trong lớp, cô ấy còn hỏi cô ấy có tiếp xúc với bạn học không, học sinh của cô ấy bây giờ đều thành đạt rồi sao? Cô vẫn quan tâm sâu sắc đến học sinh của mình, vẫn khuôn mặt dịu dàng và giọng nói khích lệ.
Nhưng cũng nhanh thật, 30 phút ra ngoài trôi qua, em chào chị ra về mà lòng vẫn rất xúc động.
Rồi, thư đã dài lắm rồi, cháu chúc chú và gia đình dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý, đọc thư xong nhớ liên lạc với chú nhé! Hẹn gặp lại bạn trong lớp học!
Xin chào!
Xem Thêm : Sao Thủy Diệu là gì, tốt hay xấu và làm cách nào để hóa giải
Thanh Phương
Bài mẫu 4: Hãy tưởng tượng 20 năm nữa, một ngày hè nào đó, em về lại trường cũ và viết một bức thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Dương Hải, ngày…tháng…năm
Bức tường cơ thể!
Tôi chưa bao giờ nghĩ về bạn, tôi sẽ phấn khích như tôi bây giờ. Với rất nhiều cảm xúc ập đến trong tâm trí, tôi biết khoảnh khắc này là điều mà chỉ bạn mới có thể chia sẻ với tôi. Hôm nay, tôi trở lại mái trường cấp 2 thân yêu sau hai mươi năm vắng bóng…
Dù đã về chiều nhưng cái nắng oi ả của mùa hè vẫn còn đó, nắng vẫn chơi đùa trên những hàng cây, ngôi trường xưa dường như thân thuộc, quen thuộc, không còn nghiêm trang. Như chưa từng có trước đây… hãy cảm nhận sự khác biệt trong khung cảnh từng rất quen thuộc này ở mỗi tán cây. Có lẽ, hai mươi năm sau, bao nhiêu lớp học trò đến rồi đi, ngôi trường vẫn thế, trường vẫn thế trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi…
Nhìn đồng hồ, đã đến giờ học, tôi trốn vào một góc khuất – đoán xem nó ở đâu? Trốn dưới cầu thang trong khi chúng tôi chơi vũng nước! Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy như đang nghe ba hồi trống trường quen thuộc. Tôi tưởng tượng cảnh lũ trẻ ùa ra khỏi lớp, chúng hồn nhiên gọi nhau, cãi nhau, tíu tít, cười đùa như ngày xưa chúng tôi vẫn chơi… Áo trắng sao mà tôi nhớ! Một hai năm nữa, ngày chia tay, sẽ trao nhau áo trắng, viết lưu bút như ta ngày xưa…
Thật lâu sau vẫn chưa muốn ra về, tôi ngập ngừng nhìn lại ngôi trường. Toàn bộ khuôn viên rợp bóng cây, lặng lẽ tận hưởng một mùa hè tràn ngập ánh nắng và tiếng ve kêu. Xa xa, bên góc hồ hiện ra một cây me cao vút đầy sức sống. Tôi chợt nhận ra, hóa ra đó chính là cây me nhỏ chúng tôi trồng năm đó, trong lòng chợt cảm thấy ngộ. Đi lên cầu thang và đến lớp học ở cuối tầng ba, lớp học nơi bốn mươi sáu con quỷ sống trong lớp trước. Ta đến rồi, trong lớp học ấy, cô bé bán hộp quen thuộc đang ở ngay trước mặt tôi, đợi tôi bước vào và tìm kiếm hình bóng của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi bên cửa sổ là của tôi, nơi tôi đã khóc, đã cười và thậm chí đã nói chuyện riêng. Cách đây hai bàn, đó là chỗ của bạn, nhớ không? Thật tuyệt vời khi hai bạn có thể nói chuyện với nhau từ khoảng cách xa như vậy!
Ngày ấy, tôi không gặp lại thầy cũ, chỉ còn lại những kỷ niệm thời học trò, buổi tổng kết dưới tán cây, giờ thi căng thẳng, những giọt mồ hôi nhễ nhại… mọi thứ đã xa lắm rồi, nhưng nó vẫn cảm thấy như ngày hôm qua.
Ôi bức tường! Hãy gặp nhau một ngày nào đó! Tôi biết mọi người đều bận rộn với công việc, nhưng tôi rất muốn gặp bạn dưới gốc cây ở ngôi trường cũ đáng yêu này hoài niệm về những ngày xưa!
Tạm biệt.
Xin chào!
Giao tiếp
Bài mẫu 5: Hãy tưởng tượng 20 năm nữa, một ngày hè nào đó, em về lại trường cũ và viết một bức thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Quảng Hải thân mến!
Hôm nay có thể là ngày đáng nhớ nhất. Trở về tuổi thơ ngày ấy, về nơi đầy ắp kỷ niệm. Nhưng tôi không phải là tôi của hai mươi năm trước. Tôi không còn là học sinh cấp 1 của tuổi thơ nữa, nhưng với tư cách là một người cha, tôi được trở về nơi ấy, nơi đã cho tôi biết bao kỷ niệm đẹp trong suốt 4 năm cấp 3. Đó là ngôi trường của tôi, ngôi trường nằm trên con đường nguyễn trãi thân yêu: trường trung học cơ sở kim đồng. Hôm nay tôi viết thư cho bạn để kể cho bạn nghe về chuyến thăm trường ngày hôm đó.
Sáu giờ sáng, tôi khoác trên vai chiếc cặp rất đẹp, nhưng không phải của tôi, mà là của đứa con trai nhỏ mới vào lớp sáu. Tôi hiểu sự ngạc nhiên của con bé, nó vẫn chưa quên những ngày còn chơi đùa hồi cấp 1. Quả thực, tôi lúc đó cũng chẳng khác gì. Bạn biết không, đứng trước cổng trường, tôi thầm nghĩ, đã hai mươi năm trôi qua, cổng trường sao mà thân thương đến thế! Bốn năm trôi qua, tại sao chúng ta không dành thời gian để nhìn lại? Trước cổng trường vẫn vậy, không có nhiều thay đổi. Bạn vẫn đứng đó, và bạn vẫn câu nói quen thuộc đó: “Trường trung học cơ sở Jindong”. Tôi chắc rằng người gác cổng vẫn yêu công việc của mình và sinh viên vẫn được chào đón ở đây! “Rồi anh sẽ nhờ em chăm con hộ anh!” – tôi thầm nghĩ. Khi tôi đưa con đến trường, phòng bảo vệ hiện tại khác trước rất nhiều, không còn là căn phòng nhỏ trước cửa mà là “phòng bảo vệ”. Khi tôi bước vào, nó rộng mở và sơn màu vàng hoàng yến. Ngoài ra còn có một máy tính đếm chỗ đậu xe, và tôi nhìn xung quanh, có hai nhân viên bảo vệ vẫn ngồi ở đó. Một vài sợi tóc của bạn dường như đã hoa râm, và bộ đồng phục của bạn vẫn vậy, vẫn chiếc váy màu xanh rêu. Hình như nó đã phai màu, chắc là để nhắc lũ học trò nhớ đến sự hy sinh của các bác bảo vệ.
Tiếp theo, tôi xem qua khối a. Nó đã trải qua một cuộc lột xác lớn và bây giờ có một chiếc áo khoác mới. Một chiếc áo sơ mi hai tông màu vàng nhạt với các điểm nhấn màu nâu bên dưới. Ôi, chắc ngày nào khu vực này cũng đang quên mình! Tôi kìm nén cảm xúc và bước vào. Hầm trú ẩn vẫn còn đó, nhưng phòng máy đã biến mất. Thay vào đó là phòng tập bóng bàn, chẳng lẽ nhà trường thêm môn này vào giờ thể dục ngoại khóa chăng? Các con tôi chạy lên lầu và vào lớp học, còn tôi vẫn đứng đó.
<3 Vẫn là ngôi trường của hai mươi năm trước, một ngôi trường đầy kỷ niệm. Đập vào mắt tôi đầu tiên là khuôn viên trường bây giờ rộng hơn trước rất nhiều, có khu thể thao như bóng bàn, bóng rổ, tôi nghĩ các cháu bây giờ vui như vậy cũng không đáng là bao. "Tôi già" Tiếp theo, tôi bước vào "phòng giám thị" mà tôi không hề xa lạ. Nơi đây gợi cho tôi rất nhiều điều, từ niềm vui, nỗi buồn cho đến sự sợ hãi, giống như hai mươi năm trước, thầy vẫn thế. Tôi lễ phép chào các thầy cô, thầm nghĩ có lẽ các thầy đã quên tôi lâu rồi, tôi thật bất ngờ khi thầy – người thầy mà tôi đã rất sợ hãi ngày hôm đó nhận ra tôi "À! Đây là những gì Chúa đã nói, học sinh nóng bỏng nhất trong trường, phải không? ". Tôi chỉ biết cười mà lòng rung lên bao cảm xúc. Tôi nhìn quanh, vẫn thế, chỉ là ba mươi hai máy ảnh trước, nay "tăng vọt" lên sáu mươi tư. Tôi hỏi thầy cô. Chào thầy, tôi rảo bước ra ngoài. Các bạn biết tôi đã ngạc nhiên như thế nào khi thấy một người phụ nữ bước đến gần tôi, không xa lạ gì với cô giáo chủ nhiệm lớp 9 của tôi. Tôi lại gần ôm lấy bà. Tôi tiến lại gần. Bà giờ đã già, mái tóc đen một thời đã bạc màu theo thời gian. Trên trán bà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Bà nhìn tôi một lúc, như để kiểm tra trí nhớ của mình. Cô chợt kêu lên bằng một giọng truyền cảm cổ xưa “A! Chúa đã nói, phải không? ". Tôi xúc động cúi đầu chào cô, cô vỗ vai tôi và hỏi han rất nhiều. Sau đó, hai chúng tôi cùng nhau đi tham quan lớp học. Đã hơn tám giờ, tôi cũng đến giờ học. trở lại tuổi trưởng thành Đã đến lúc tôi phải đi làm. Cô ấy tiễn tôi ra cổng. Hai cô trò nhìn nhau đắm đuối. Tôi chào cô ấy rồi lên xe ra về.
Buổi tựu trường hôm nay để lại trong lòng em bao kỉ niệm vui buồn. Thật tiếc khi bạn không có mặt ở đây. Nếu bạn đã ở đây, chắc hẳn bạn cũng đang có suy nghĩ và cảm xúc giống tôi. Tôi cũng ân hận vì sao hôm đó mình không cố gắng nhẹ nhàng mà lại làm loạn khiến thầy cô buồn như vậy. Bây giờ tôi đã là một ông bố ba mươi tuổi và tôi có một công việc ổn định. Nhưng với tôi, tôi vẫn là đứa học trò nghịch ngợm của dì, đứa học trò nghịch ngợm của trường tôi.
Người bạn của biển
Thiên Bảo
Ví dụ 6: Hãy tưởng tượng 20 năm nữa, một ngày hè nào đó, bạn về trường cũ và viết một bức thư cho các bạn cùng lớp…
Trang tính
Hà Nội, ngày…..tháng…..
Nội dung thư:
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Văn mẫu 9 bài viết số 2 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn