Cùng xem “Đây thôn Vĩ Dạ”: Huế đẹp buồn trong mối tình khắc khoải trên youtube.
Làng là bài thơ của Hàn Mật Đồ (tên thật là Nguyễn Trung Chí) viết vào khoảng năm 1938, khi ông 26 tuổi. Ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, chàng trai tài hoa không may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo – căn bệnh phong cùi. Vào thời điểm đó, bệnh phong được coi là một căn bệnh nan y.
Đau nặng, Hàn Mạch vẫn không ngừng làm thơ. Khi ấy, thơ ông dường như giúp ông thoát khỏi nỗi buồn của thực tại, quên đi nỗi đau thể xác bằng cách hồi tưởng lại quá khứ êm đềm tươi đẹp, thậm chí, ông còn mượn thơ để giãi bày nỗi niềm. My đau đớn, suy sụp, lo lắng.
Nhấp để phóng to hình ảnh
Tranh minh họa thôn Vĩ Dạ ở Huế.
Ngôi làng lần đầu tiên được giới thiệu trong tuyển tập thơ “Madness” (sau đổi tên là “Affliction”). Hai năm trước khi tập thơ được xuất bản, Han McToo qua đời vì bệnh hiểm nghèo ở tuổi 28. “Làng Vida” không chỉ là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà thơ tài năng Yin Ming mà còn là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông. Thơ Việt Nam hiện đại.
Đây thôn Vĩ Dạ được giới thiệu trong sách ngữ văn lớp 11 và được coi là một trong những tác phẩm kinh điển miêu tả vẻ đẹp nên thơ của xứ Huế. Như thầy Nguyễn Thị nguyễn thanh, nguyên giáo viên văn trường THPT Lê Quý Đôn, Hà Đông, Hà Nội, chia sẻ: “Sinh viên Đại học Sư phạm Văn chúng tôi sau khi đọc bài thơ này đều muốn đến Huế. Đây thôn Vĩ Dạ. , và bài thơ như Những bức tranh, đầy tình cảm con người, đã làm bao thế hệ phải thở dài. Bản thân tôi đã đứng trên bục giảng bao nhiêu năm mà mỗi lần phân tích về làng quê này vẫn tràn đầy cảm xúc. Học trò của tôi”.
han sinh ra ở Quảng Bình, sống ở Huế và học trường pellevin. Vì vậy, cảnh vật và con người xứ Huế chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong tâm trí nhà thơ. Trong những năm qua, đây thôn Vĩ Dạ đã được hình thành như một bài thơ lấy cảm hứng từ Hàn Mặc Tử với một cô gái tên kim cúc từ thôn Vĩ Dạ, một ngôi làng xinh đẹp bên bờ sông hương.
Sao em không về làng chơi?
Ngắm mặt trời mới mọc.
Xem Thêm : Truyện Quả Bầu Tiên Cho Bé – Bản Đầy Đủ Và Chi Tiết Nhất
Vườn ai xanh như ngọc
Lá tre phủ kín mặt chữ.
Bài thơ mở đầu bằng một câu hỏi rất ngọt ngào mà dường như là một lời trách móc nhẹ nhàng của một nhân vật trữ tình, có thể là một cô gái Huế hỏi chàng trai sao không về làng chơi. Cũng có thể là chuyện Hàn Mai Thơ đã từng lưu lại xứ Huế thơ mộng này.
Khi bài thơ này được viết ra, Han Meiktu đang ốm nặng, và nỗi nhớ Huế chắc hẳn đã làm ông khắc khoải. Giọng thơ của Han Mike giản dị nhẹ nhàng, cây trầu đẹp như tranh vẽ trong nắng mai, khu vườn xanh trải dài màu ngọc bích. Chính ánh nắng ban mai đã soi sáng cả một bài thơ đẹp, khiến người đọc dễ hình dung ra khung cảnh thôn quê đẹp như tranh vẽ. Ở giữa “bức tranh”, hình ảnh “chàng tre che mặt” là một điểm nhấn rất đẹp. Khuôn mặt đầy đặn thể hiện khí chất hiền lành, mềm mỏng của người dân nơi đây.
Nếu như ở khổ thơ đầu, màu sắc hiện lên rực rỡ và tràn đầy sức sống thì ở khổ thơ thứ hai, cảnh tượng trĩu xuống như lòng nhà thơ:
Gió nối tiếp gió, mây nối tiếp mây
Suối buồn, hoa ngô…
Thuyền ai đậu trên sông Trăng,
Đêm nay có chở trăng về được không?
Hình ảnh gió và mây thường tượng trưng cho một cặp song sát, song hành, nhưng trong thơ của Hàn Mật Đồ lại là cảm giác xa cách. Hoàn cảnh đã khác, bến sông cũng “hoang tàn”, chỉ có những bông ngô đồng hoang vắng khẽ đung đưa theo gió.
Xem Thêm : Tom tat that gioi truyen thuyet quyen 6 – Wattpad
Sau đó, hai từ “con tàu” và “tháng” rất trữ tình xuất hiện trong bài thơ. Câu hỏi: Con tàu có thể mang mặt trăng quay ngược thời gian không? Như một câu hỏi tác giả dành riêng cho chính mình. Khi đó, Hàn Motu đang ốm nặng, có lẽ anh đã đoán trước được ước mơ trở lại Huế giản đơn của mình sẽ không thành hiện thực.
Nỗi hoài niệm về xứ Huế, nhà thơ Hàn Mai Tử tiếp tục đắm mình trong mộng ảo giữa mộng và thực. Anh viết:
Ước mơ khách phương xa, khách phương xa
Áo của tôi trắng quá…
Ở đây có sương mù,
Ai biết tình yêu của ai có nhiều không?
Hai lần nhấn mạnh “người lữ khách phương xa” cho thấy nhà thơ không chỉ vô cùng nhớ nhung “người trong mộng” mà còn khao khát được sống một cuộc đời hạnh phúc, bình yên bên người mình yêu. Từ niềm khao khát, yêu đời, Hàn Một Thứ nhớ đến hình ảnh người con gái mặc áo dài trắng tinh khôi, có lẽ là người con gái mà anh đã thương nhớ ở Huế.
Mong nhớ xứ Huế và cô gái “trong mộng”, Han Mektu đau lòng khi nhận ra thực tại cô đơn và buồn bã của mình. Ông viết: “Nơi đây sương mù, biết ai đa tình hơn?” Trong thực tại hiu quạnh, nhà thơ tự hỏi ông và chính mình, tình yêu có còn chân thành như trước? Tất cả chỉ là ảo ảnh, như màu áo trắng pha khói.
Làng Vida này được coi là một trong những “bức tranh” lột tả rõ nhất hình ảnh “Huế đẹp, Huế thơ”. Dưới ngòi bút của Han Mektu, khung cảnh xứ Huế thật dung dị, nên thơ, nhẹ nhàng và đầy hoài niệm. Bài thơ này cũng là “tiếng lòng” của tác giả với người con gái Huế. Dẫu biết rằng tình yêu của họ là vô vọng và cuộc đời của họ chỉ là “hai đường thẳng song song” nhưng tác giả vẫn không khỏi hoài niệm về mối tình còn dang dở khiến người đọc vô cùng day dứt.
Điều quan trọng nhất mà người đọc ngưỡng mộ ở ngôi làng này là “tình yêu cuộc sống và tình yêu” của một nhà thơ trẻ tài năng. Mặc dù những năm cuối đời, cơ thể mang nhiều bệnh tật nhưng Han Motu vẫn thể hiện sự nhiệt huyết và rung động của mình đối với cuộc sống.
Yongyu / Mọi người
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết “Đây thôn Vĩ Dạ”: Huế đẹp buồn trong mối tình khắc khoải. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn