Cùng xem Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường trên youtube.
Kỉ niệm về thầy cô và mái trường cấp 2
Có thể bạn quan tâm
Những kỉ niệm về mái trường tiểu học-sáng tác về mái trường tiểu học, kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường, nhóm 500 từ chia sẻ kỉ niệm về mái trường tiểu học trường tiểu học sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích cho các bạn học sinh ở những bài viết sau Các em có thể dùng làm tài liệu tham khảo khi làm bài kiểm tra viết về thầy cô, trường lớp. Dưới đây là một số ý tưởng viết về thầy cô, ngôi trường mà chúng em vô cùng yêu quý.
- Ký ức về mái trường cấp 2
- Thể lệ cuộc thi viết “Ký ức sâu sắc về thầy cô và ngôi trường thân yêu” năm 2020
Cuộc thi sáng tác “Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường” năm 2022 chính thức được phát động dành cho các thí sinh trên cả nước. Đây là dịp để các em học sinh bày tỏ lòng biết ơn, sự biết ơn sâu sắc đến những người thầy đã có công dìu dắt chúng em nên người. Sau đây là tuyển tập những tấm gương về kỉ niệm sâu sắc của học sinh tiểu học đối với thầy cô, mái trường thân yêu, mời các bạn cùng tham khảo. Ngoài ra, các bạn có thể tham khảo thể lệ cuộc thi chi tiết tại link bên dưới:
1. Kỉ niệm về thầy cô và mái trường cấp 1
Từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã cảm nhận được tình yêu thương vô giá của cha mẹ. Không chỉ vậy, đến tuổi cắp sách đến trường em còn nhận được tình cảm quý báu của thầy cô. Thầy cô như cha mẹ thứ hai của em.
Em bây giờ là học sinh năm cuối lớp Năm và là học sinh lớn nhất trường. Trong hơn bốn năm cắp sách đến trường, tôi đã gặp rất nhiều thầy cô nhưng không hiểu sao hình ảnh cô hiệu phó luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Tên cô ấy là Ruan Thi Mingxin. Cô ấy cao và mảnh khảnh, với mái tóc ngắn bồng bềnh tỏa sáng. Đôi mắt cô nhìn chúng tôi âu yếm với nụ cười tỏa nắng. Làn da của cô ấy trắng, mịn và đẹp.
Trong câu lạc bộ Năng khiếu, cô là người dạy chúng em luyện thư pháp, câu đối, thưởng thức văn chương. Mỗi lần cô giảng bài, em rất háo hức vì được nghe giọng nói truyền cảm, ấm áp của cô. Sáng thứ hai đầu tuần, cô mặc tà áo dài thướt tha đến trường. Đứng trên bục giảng, cô cẩn thận nhận xét tình hình trường, lớp trong tuần, rồi ân cần gợi mở, dạy dỗ chúng tôi bằng ánh mắt, cử chỉ đầy yêu thương. Cô như một hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp cao sang của người phụ nữ Việt Nam.
Tôi yêu bạn rất nhiều. Tôi và các bạn đã làm việc chăm chỉ để làm hài lòng cô ấy, cố gắng tạo ấn tượng đặc biệt với cô ấy trước khi học cấp hai.
Đối với em, niềm hạnh phúc lớn nhất là được đến trường, được sống trong vòng tay ấm áp của cô giáo, nhất là được nghe những lời ngọt ngào, những lời dạy dỗ của cô giáo. Tôi sẽ trân trọng mối quan hệ quý giá này mãi mãi và sẽ không làm bất cứ điều gì khiến bạn không hài lòng.
Không chỉ cô mà tất cả các thầy cô ở ngôi trường thân yêu này đều là cha mẹ thứ hai của em. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ cho chúng em bay đến một tương lai xa hơn, xa hơn. Thầy cô như những người lái đò đưa từng thế hệ học trò sang bên kia bờ tri thức vô biên. Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học tập đạo đức và rèn luyện, để không phụ sự thất vọng trên khuôn mặt của thầy cô.
2. Viết cho thầy cô và mái trường các em học sinh tiểu học
Xem Thêm : Java Bài 36: Lớp Wrapper
Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em, nó đã gắn bó với em bao năm tháng, ghi lại những dấu ấn khó quên của thời học sinh. Ở đó, thầy cô là cha mẹ thứ hai của tôi, còn bạn bè là anh em yêu thương nhau. Trong suốt 5 năm đi học, Mai là người tôi nhớ nhất, cô dạy tôi lớp 1.
Bà có mái tóc bóng mượt, nước da trắng ngần, dáng đi chậm rãi, nhẹ nhàng và giọng nói truyền cảm. Cô luôn ân cần hướng dẫn chúng tôi trong suốt những ngày chập chững biết đi. Anh là người dạy tôi nét thư pháp đầu tiên. Bây giờ tôi hiểu rằng nó không chỉ dạy tôi cách viết mà chính nét chữ mới bắt đầu hình thành nét chữ.
Mỗi ngày đến lớp, em hào hứng với những tiết học sinh động. Mỗi khi một người bạn trả lời đúng câu hỏi của cô ấy, cô ấy đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Cô thường thưởng cho những người bạn tốt những chiếc bánh kẹo xinh xắn hay đồ dùng học tập suốt cả tuần trong các hoạt động của lớp.
Bây giờ em tạm rời Hà Nội cùng bố mẹ đến sống ở một thành phố biển xinh đẹp, nhưng em vẫn nhớ về anh. Ở ngôi trường cấp 3 tôi theo học, các thầy cô giáo cũng chăm sóc, giáo dục học sinh như chính con em mình. Nhân ngày 20-11 sắp đến, con cảm ơn thầy đã dạy dỗ, dìu dắt con. Em sẽ luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng cô.
3. Những kỉ niệm với mái trường tiểu học
Trong cuộc đời mỗi người đều có biết bao kỉ niệm đẹp về gia đình và tình yêu, những kỉ niệm đó thật thiêng liêng và đẹp đẽ. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là kỉ niệm thời tiểu học.
Trường em ở trong nước nên không có gì đặc sắc. Nhưng nó đã mang lại cho tôi những kỉ niệm đẹp khi mới vào trường: cô dạy tôi nắn nót chữ, tay cô ôm tôi luyện thư pháp, tay cô ấm áp làm sao, cô còn dạy chúng tôi múa hát, trong trẻo làm sao. giọng nói của cô ấy là. Thời gian cứ thế trôi qua, những kỷ niệm về ngôi trường này ngày càng nhiều. . . Tôi vẫn nhớ như in những kỷ niệm đẹp ngày xưa được ra ngoài chơi, cùng các bạn chơi nhiều trò chơi như: bắt bóng, nhảy dây, đánh cầu, nhưng trò khiến tôi ấn tượng nhất là trò bịt mắt đập niêu. Trong giờ ra chơi hôm đó, Lan rủ các bạn cùng chơi. Đông quá nên phải lắc xem ai bắt, cuối cùng người bắt được. Lan lấy khăn bịt mắt người đàn ông, đám bạn chạy vây quanh, lúc này Lan không nhìn thấy gì nên kéo anh ta bỏ chạy. Thình lình một người đàn ông đi tới, và người đàn ông đó vuốt tóc từ đầu đến tóc anh ta, và anh ta chắc chắn là người Nga. Cậu bé cởi chiếc khăn ra và thấy đó là một bạn học khác. Lúc này mặt hai người đều đỏ bừng, những người chơi khác cười ha ha. Chợt có tiếng nói to “Cho em chơi với!” Đó là thanh, bạn vui tính nhất lớp em. Cô chạy ra khỏi lớp xung phong ra đón. Lan lấy băng bịt mắt che mắt, các bạn nhỏ bắt đầu trốn, đứng giữa sân nhìn tới nhìn lui không thấy gì, nhưng hình như nghe thấy tiếng bước chân của thánh. Thấy vậy, vị thánh chạy đến cột cờ và dừng lại và đứng sang một bên. Tuyền Thành chạy tới đỡ lấy, không ngờ nó lại ngoạm lấy cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Tuyền Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống vang lên, đã vào giờ học, giờ ra chơi đã hết, và khi vào lớp, tập và sách được dùng để giải nhiệt. Đây là kỷ niệm sâu sắc nhất của tôi dưới mái trường này.
Dù đã học cấp 2 nhưng tôi vẫn nhớ như in kỉ niệm ngây thơ ấy. Nhớ lại để thấy trường tiểu học tuyệt vời biết bao, nó sẽ là kỉ niệm của em trong nhiều năm ngồi trên ghế nhà trường.
4. Kỉ niệm về thầy cô và mái trường cấp 1
Mái trường tiểu học…—quê hương thứ hai của tôi. Nơi đây đã để lại trong tôi ấn tượng khó phai nhất trong cuộc đời. Trong ngôi nhà này, nhà trường là cha mẹ, bạn bè, đồng nghiệp là anh em, gắn bó máu thịt với nhau để cùng nhau tạo nên những kỷ niệm khó quên.
Trong suốt những năm tháng giảng dạy ở một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng về người thầy mà mình ấn tượng nhất. Những người đã để lại cho ta những kinh nghiệm để đời, hay những người đã giúp ta thoát khỏi một hoàn cảnh khó khăn, hay những người chỉ giải thích và đưa ra những lời khuyên sâu sắc, chúng ta không thể quên. Tôi cũng vậy, trong suốt 4 năm giảng dạy ở trường tiểu học… người mà tôi ấn tượng nhất là cô giáo Chen Shiwen, hiệu trưởng trường tiểu học… Tôi nghĩ cô ấy là người đầu tiên tôi gặp. Tôi vẫn có thể nhớ rất rõ phong thái điềm tĩnh của cô ấy khi chúng tôi gặp cô ấy lần đầu tiên. Cô cười rạng rỡ. Khi cô ấy nhận quyết định chuyển đến, cô ấy dường như xem chúng tôi như một gia đình – một hội đồng khoa. Cô biết và hiểu tâm lý của những giáo viên đến công tác ở ngôi trường mới. Cô ấy ủng hộ việc làm đẹp của chúng tôi, nhưng chỉ được phép đứng trên bục giảng trong khuôn khổ của nghề dạy học. Sự nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi nhìn thấy ở cô ấy. Cô ấy nghiêm khắc! Đối với một giáo viên có trình độ, hiểu biết thì không nên phạm sai lầm. Trong lớp học, trong các cuộc họp, trong hội đồng trường. Trong cuộc sống hàng ngày, khi gặp khó khăn. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là “bạn sẽ làm gì nếu là bạn”. Có cô ấy bên cạnh, mọi thứ dường như đều ổn. Lời khuyên, giải pháp hoặc sự khuyến khích đơn giản của cô ấy luôn dẫn đến kết quả đáng kinh ngạc. Khó khăn không còn là khó khăn nữa mà là bài học cuộc sống mẹ đã dạy chúng tôi cách đối mặt. Xin dạy chúng con biết đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, bởi cuộc đời không thuận buồm xuôi gió mà có nhiều khúc ngoặt.
Cô còn dạy chúng tôi biết yêu thương, sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh. Quan tâm đến những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Qua từng trang sách, từng sáng tác, thậm chí từng bài làm của học sinh, bài làm trên lớp mới thấy trân trọng sự quý giá.
Xem Thêm : Đất trời vào Xuân, lòng người càng bâng khuâng nỗi nhớ – Báo Dân trí
<3 Có lẽ cô là báu vật vô giá mà các bạn cùng lớp của tôi có được. Tôi sẽ luôn nhớ những ngày tôi rời trường tiểu học năm ấy, và tôi sẽ luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ bên cô và các lớp 2, 3, 4 của trường tiểu học… không chỉ cô mà còn tất cả các thầy cô giáo của chúng tôi, ngày, tất cả đã tạo nên Điều đẹp đẽ nhất là tuổi thơ tôi, những ngày cắp sách đến trường không thể nào quên.
Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại trường. Tôi may mắn được gặp lại cô, không phải với tư cách là học trò cũ mà là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô thường nói: Làm cô giáo vất vả lắm, vất vả lắm nhưng ấm áp lắm cô ơi. Vâng thưa ba. Bây giờ tôi đã đủ trưởng thành để hiểu rằng ngày mai của tôi chính là ngày hôm nay bởi những người thầy, người cô như Trần Thị Vân đã bắt đầu nó.
<3 Kiên quyết bước tiếp trên con đường đời đầy gian nan thử thách. Lấy cô làm gương, tôi thầm thề sẽ mãi chèo lái con thuyền tri thức sang sông.
5. Cảm nghĩ về ngôi trường tiểu học thân yêu
Đối với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương. Ngoài kia còn biết bao người thân yêu đã vun đắp hạnh phúc cho ta. Nhưng còn có một ngôi nhà, ngôi nhà ghi dấu một tuổi thơ sôi nổi, bâng khuâng của chúng tôi. Nó mang quá nhiều kỷ niệm về thầy cô, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay đến chân trời trí tuệ! Ngôi nhà ấy, ngôi trường ấy mỗi sớm mỗi chiều vang vọng tiếng nói của lũ trẻ! Với tôi, Trạng Nguyên Toán Trường LTV, nơi tôi đã từng ở, nơi ấy mãi đẹp, vẻ đẹp thiêng liêng của đời tôi!
Đó là trường học của tôi! Trường nằm trên đường ….., thuộc …. Cổng trường trang nghiêm ltv mở về hướng nam. Toàn bộ khuôn viên được bao phủ bởi màu xanh. Người đàn bà vạm vỡ xà cừ vươn đôi tay lực lưỡng ra vẻ đăm chiêu, hoài niệm. Cây sưa vàng, thân cây um tùm như một ông già, vươn những cành to với những chiếc lá dày mỏng, để những đốm nắng xuyên qua như đôi mắt tinh nghịch. Cây bàng oai vệ đứng trước lớp, xoè rộng những chiếc lá to và giương cao chiếc ô lớn, như yêu thương, che chở. Và ở nơi đó, mỗi lớp học như một mái nhà thân thương! Không biết bắt đầu từ bao giờ mà tôi lại có một tình yêu và nỗi nhớ trường đến thế! Bây giờ trường như thế này, sáng chiều nào cũng liên lạc với chúng tôi. Bằng cách đó, ngôi trường đã trở thành ngôi nhà tuổi thơ đầy ắp yêu thương của tôi! Đã bao lần tôi ngồi trong lớp nhìn bao quát cả khuôn viên trường mà trong lòng biết bao cảm xúc. Nhìn chiếc ghế đá lặng lẽ dưới bóng xanh của khuôn viên trường, tôi như chờ đợi, nhớ nhung, mong ngóng, đã từng nghĩ về biết bao thế hệ học trò như tôi đã gắn bó, trưởng thành và bay bổng vào đó. Cuộc sống có nhiều điều ước. Phải chăng ở nơi này có biết bao thầy cô đã từng dùng tuổi thơ yêu thương gắn bó cả tuổi thanh xuân để rồi rời xa nơi này với bao nỗi nhớ! Cũng chính tại ngôi trường thân yêu này, tuổi thơ như tôi đã được yêu, được yêu, được yêu. lớn lên. Tôi thầm nghĩ, mỗi cây mỗi lá ở đây đều mang nỗi nhớ thầy và màu xanh muôn thuở. Trường em đẹp lắm! Mọi người đã thấy nó. Riêng tôi, ngôi trường của tôi vẫn mang một vẻ đẹp thần thánh bởi đó là nơi mọi thứ đều tỏa sáng có hồn. Viên phấn trắng trên tay thầy cô dẫn dắt bao thế hệ con người lớn lên, để rồi từ đây, bao thế hệ con người cùng nhau xây dựng vẻ đẹp cho đời. Lời dạy của thầy không đi vào hư không, mà đi vào trái tim. Đây là những lời nhắc nhở, động viên, tin tưởng. Những gì thầy cô truyền lại cho chúng em không chỉ là kiến thức, không chỉ là truyền thống văn hóa của dân tộc mình, một dân tộc đã đổ mồ hôi và xương máu dựng nước và giữ nước, một dân tộc mà mỗi trang sử đều kể. Thề cứu nước. Tiếng trống trường như tiếng gọi hồn người, bồi hồi, xao xuyến. Giờ đây, nơi phương trời xa của Tổ quốc thân yêu, biết bao trái tim khắc khoải hình bóng mái trường thân yêu, ngày đêm nhớ quê hương, mai này mái trường không còn như xưa. Những cánh cửa, bàn ghế, những lá thư mang tên bạn tôi, tất cả sẽ biến mất. Trường em rồi sẽ khác, sẽ xây từ cổng rào, rồi những bức tường vôi sẽ sáng hơn, rồi những tán lá sẽ dày hơn trong khuôn viên trường, nhưng trong trái tim em, ngôi trường thân yêu sẽ không mất đi, bởi vì nó là kết nối bằng tình thầy trò Với nhau, tình bạn thiêng liêng lắm!
6. Viết một bài văn về thầy cô và mái trường tiểu học
Ai cũng được cắp sách đến trường, được thầy cô yêu mến, bạn bè quý mến. Tôi cũng vậy, tôi cũng đã nhận được tình yêu thương vô bờ bến của thầy cô và bạn bè. Tình yêu ấy cao siêu, bao la như đại dương. Thầy cô như cha mẹ kính yêu không bao giờ quên trong cuộc đời. Người mẹ thứ hai mà tôi đang nói đến là bà cụ. Cô là một người cô luôn yêu thương học sinh, có trách nhiệm với công việc, luôn nhiệt tình trong mỗi tiết học, mỗi lần nghe cô kể bài, tôi và các bạn đều háo hức. nhớ nhung! Bạn có biết chúng tôi yêu bạn nhiều như thế nào không!
7.Kỷ niệm thời tiểu học 500 từ
Trong cuộc đời mỗi người, quãng đời sinh viên là thú vị nhất, trong sáng nhất và đẹp đẽ nhất. Cuộc đời đáng quý của chúng ta gắn bó với biết bao mái trường thân yêu. Một số người thích trường tiểu học, những người khác nhớ mẫu giáo. Nhưng đối với tôi, điều quan trọng nhất là tôi yêu ngôi trường nhất….chỉ vì nơi đây, tôi đã luôn lưu giữ những cảm xúc thiêng liêng nhất.
Trường em là một ngôi trường mới khang trang, sạch đẹp với những dãy nhà cao tầng sơn vàng, mái tôn đỏ tươi. Trong mỗi lớp học luôn vang vọng những lời nói ân cần của thầy cô, những lời nói to trước lớp hay những tiếng cười hồn nhiên của học trò. Những hàng cây xanh rì, tiếng lá xào xạc, gió nhẹ hiu hiu, khuôn viên trường rộng rãi, thoáng mát. Đây là nơi tốt nhất để chúng ta chơi. Tôi thích trường này rất nhiều. Mỗi mảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi khi cắp sách tới trường hay vui chơi cùng bạn bè. Cây vẫn đấy, lá vẫn reo vui, như ngày em vào lớp một, ngỡ ngàng thấy sân trường đẹp. Vâng, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là chúng tôi đang phát triển. Hơn bốn năm trôi qua, giờ em đã học lớp 9… Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi, cho em mãi là cô học trò cấp 3, cho em được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây chứa đựng biết bao kỉ niệm đẹp về thầy cô, bè bạn thân yêu. Thầy luôn dịu dàng, nghiêm khắc và tận tình truyền đạt cho chúng em những bài học bổ ích. Đối với em thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai dạy ta nên người, bạn bè là những người cộng sự tri kỉ luôn đồng hành cùng em trên con đường học tập. Tất cả đều là anh em ruột thịt trong một đại gia đình. Mỗi khi buồn hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt yêu thương của thầy cô và nụ cười của bạn bè, lòng tôi lại ấm áp. Ngôi trường còn để lại dấu ấn khó phai trong tôi bởi buổi lễ kỷ niệm tưng bừng và sôi nổi. Ngày tựu trường, ngày 21 tháng 11… Những ngày tháng tươi đẹp ấy lần lượt trôi qua, để lại trong tôi bao tiếc nuối. Vẫn còn hai tháng trước khi tôi rời khỏi ngôi trường này. Lại đến một ngôi trường mới, với thầy cô mới, bạn bè mới… Những ngày tháng tươi đẹp liệu có kéo dài được bao lâu?
Thời gian trôi như sóng đời trôi ra khơi, không bao giờ trở lại. Nhưng có một điều sẽ luôn ở bên em đó là hình bóng của mái trường…em yêu.
Vui lòng tham khảo thêm phần tài liệu của hoatieu.vn để biết thêm thông tin hữu ích.
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn