Cùng xem Đóng vai ông Sáu kể lại Chiếc lược ngà hay nhất (8 mẫu) – Văn 9 trên youtube.
8 bản nhạc chơi Lưu Ông kể chuyện chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sinh với 3 dàn ý chi tiết. Để giúp các em học sinh lớp 9, em có thể đặt mình vào vị trí ông Sáu và kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn.
Chiếc lược ngà cho ta thấy sự sâu nặng và nặng nề của tình cha con giữa chiến tranh qua truyện ngắn. Sử dụng 8 ví dụ kể lại truyện ngắn Chiếc lược ngà mà cô giáo Sáu đã kể để các em cảm nhận sâu sắc hơn. Mời các bạn chú ý theo dõi bài viết:
Đề nghị đóng vai Lưu Diệp kể chuyện chiếc lược ngà
Bố cục
1. Lễ khai trương
- Giới thiệu nhân vật của em và kể chuyện: Ông Sáu.
- Khi nào cuộc họp sẽ được tổ chức?
- Cảm xúc và cảm xúc của các nhân vật là gì?
- Cảm nhận.
- Guangsheng Ruan: Quê quán: An Giang.
- Viết về cuộc sống và con người Nam Bộ.
- Phong cách viết: giản dị sâu lắng, đầy nam tính.
- Bao gồm nhiều thể loại: tiểu thuyết, truyện ngắn, kịch bản phim.
- Tác phẩm tiêu biểu: Chiếc lược ngà, Đất lửa, Đất hoang, Gió mùa
- Viết năm 1966, khi tác giả đang hoạt động ở chiến trường miền Nam chống Mỹ cứu nước và viện trợ cho Triều Tiên.
- In trong tập truyện ngắn cùng tên.
- Tôi xa nhà đi kháng chiến khi con tôi -Thursday chưa đầy một tuổi.
- Tôi không có cơ hội về nhà và thăm con gái mình cho đến khi nó tám tuổi.
- Đứa bé không biết tôi vì vết sẹo trên má phải của tôi khiến tôi không giống người cha mà bé nhìn thấy trong bức ảnh.
- Bạn đối xử với tôi như một người xa lạ và bạn sẽ không bao giờ gọi tôi là bố.
- Khi cô ấy nhận ra tôi, tình cha con được đánh thức mạnh mẽ trong trái tim cô ấy, và đó là lúc tôi phải quay trở lại làm việc.
- Ở rừng căn, tiếc đánh con, lấy hết tình thương làm chiếc lược ngà cho con.
- Nhưng trong cuộc đột kích, tôi đã chết.
- Trước khi nhắm mắt xuôi tay, tôi đưa chiếc lược cho bố người bạn thân nhất của mình
- Tâm trạng của đứa trẻ trước khi biết tôi là cha:
- Sợ hãi và tái nhợt, chạy la hét.
- Chỉ cần gọi trống, không gọi ‘ba’.
- Vứt cái trứng tôi nhặt được đi.
- Đi đến nhà bà ngoại, cố tình đu dây xuồng và la hét. Sợ hãi, thờ ơ, xa lánh, bướng bỉnh.
- Bỏ nhà đi chiến đấu
- Tôi đã không gặp một cô gái trong nhiều năm
- Tôi chỉ có thể nhìn thấy bạn qua ảnh
- Rất vui được gặp lại bạn, nhưng tôi sợ và sẽ không chấp nhận bạn
- Bé từ chối mọi sự quan tâm, chú ý, thậm chí còn làm rơi trứng ra khỏi bát khi bố nhặt lên.
- Giận quá mà đụng phải con → Hối hận chưa hết
- Ngày ra đi, con khóc gọi bố
- Tham gia trận chiến
- Tìm một miếng ngà voi và làm cho bạn một chiếc lược
- Trả lược cho đồng đội trước khi chết, hãy gửi cho tôi
- Tưởng tượng được gặp lại em bé
2. Nội dung bài đăng
– Kể về cuộc gặp gỡ giữa ông Sáu và ông Thứ
3. Kết thúc
Đề cương chi tiết số 1
I. Phần mở đầu: Giới thiệu tác giả, tác phẩm
Hai. Văn bản:
*Chú ý đến từng chi tiết
Ba. Kết luận: Suy nghĩ về câu chuyện
Đề cương chi tiết số 2
1. Lễ khai trương
-Giới thiệu tình huống của “tôi”:
2. Nội dung bài đăng
– Trò chuyện về ngày lễ:
– Kể về những ngày trở lại trận mạc:
3. Kết thúc
Đóng vai ông Sáu và kể lại ngắn gọn câu chuyện chiếc lược ngà
Đóng vai ông Sáu kể lại Chiếc lược ngà-Mẫu 1
Tôi trở về từ vùng chiến sự với hy vọng được gặp lại vợ con, gia đình mình.
Thuyền cập bờ, thấy con gái và các bạn chơi đùa bên sông, tình cha con nảy sinh tự nhiên. Tôi nhảy lên bờ, ngồi xổm xuống, giang hai tay ra cho cô ấy đến ôm tôi vào lòng, nhưng tôi đã thất bại vì cô ấy chỉ coi tôi như một người xa lạ. Nó chạy về nhà.
Tôi đi bộ về nhà và thấy cô ấy ở đó. Vợ tôi đang nấu bữa trưa, vợ tôi bảo cô ấy gọi tôi đi ăn tối nhưng cô ấy có vẻ khó chịu và nói với tôi: “Vào ăn tối đi”.
Tôi buồn nhưng không muốn đứa con duy nhất của mình nhìn thấy cha nó – một người lính đang khóc trước mặt mình, nên tôi chỉ cười với ông.
Đóng vai ông Sáu kể lại Chiếc lược ngà-Mẫu 2
Đối với tôi, niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này là sự ra đời của đứa con thứ Năm – đứa con gái đầu lòng của tôi. Dù đã xa con gần tám năm nhưng tôi vẫn không thôi nghĩ đến ngày gia đình đoàn tụ. Cuối cùng cơ hội cũng đến, tôi được phép về nhà ba ngày, nghĩ đến cảnh đứa con gái yêu chạy đến ôm chầm lấy tôi và được gọi tên, lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả. Hạnh phúc làm sao.
Nhưng mọi thứ đã đi ngược lại ước mơ nhỏ nhoi đó, tôi luôn muốn xem tôi là con gái của một người xa lạ và cha ruột của tôi là một người xa lạ. Tôi biết vì tôi có một vết sẹo dài trên má, nhưng má của anh ấy trông giống như trong ảnh.
À, có lẽ anh làm vậy là đúng, vì khi tôi ra trận, anh chưa tròn một tuổi, còn quá nhỏ để có hình bóng của một người cha, còn tôi thì chưa lớn để nhận ra sự tàn ác đó. của chiến tranh, nên nó luôn không nói với tôi điều gì, bất kể tôi làm gì, nếu tôi nói sau, mọi thứ đều là một sự lãng phí tiền bạc.
Đóng vai sáu người kể lại toàn bộ câu chuyện Chiếc lược ngà
Ghi lược Ngà voi – Cỡ 1
Vì cuộc chiến chung của dân tộc, tôi đã hy sinh hạnh phúc gia đình, xa vợ con, xa nỗi đau chiến tranh. Tám năm xa gia đình đi chiến đấu và chỉ được về nhà vài ngày, tôi đã phải trải qua nỗi đau tinh thần bị từ chối nhận tôi là cha của đứa con gái duy nhất mà tôi hằng mong ước. Đột nhiên, một hàng tiên nữ cúi mình bên con rạch trước nhà hiện ra trước mắt tôi. Chợt tôi nhìn thấy một cô bé tóc ngắn đang chơi dưới gốc cây trước nhà. Linh cảm của một người cha, hóa ra với tôi, là Thứ Năm – đứa con gái nhỏ mà tôi đã mong mỏi, khao khát được gặp. Lúc ấy tình cha còn trong người, nóng lòng chờ thuyền cập bến, tôi nhảy lên bờ chạy đến bên con, giọng run run, run run! Tuy nhiên, tiếng kêu cứu hoảng loạn của con tôi vang vọng trong cảm xúc của tôi. Tôi cảm thấy chết lặng. Tôi nhìn anh và mẹ chạy thật nhanh vào nhà, không dám ngoảnh lại. Quay sang anh, cả hai chúng tôi đều lắc đầu. An ủi anh tôi:
—Chà, đừng lo, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhận ra bạn. Cha anh, người sẽ không chấp nhận.
Tôi cười mà nước mắt như chực trào ra. Vì đường xa nên chúng tôi chỉ ở nhà ba ngày. Trong ba ngày đó, chúng tôi cố tình để cô ấy gọi cho tôi ba giờ một lần. Nhưng không, nó rất bướng bỉnh, cứng đầu, bướng bỉnh. Một lần, mẹ đang nấu cơm, cô vội mua rau và nhờ mẹ trông nồi. Cơm trong nồi đã nóng hổi, anh cầm đũa lên đảo vài vòng. Nhưng đến khâu xả nước thì không kham nổi nhờ ae giúp đỡ :
– Cơm sôi, chắt nước đi!
Lại nói nhảm nữa, tôi không phát ra tiếng, tiếp tục uống chén trà đặc với cha. Tôi cố tình giả vờ như không nghe thấy, mong rằng cô ấy sẽ gọi mình một tiếng “Bố” thân thiện và ấm áp. Nhưng không, con bé vẫn không gọi tôi là bố. Nó loay hoay hồi lâu mới lôi được miếng vải ra, múc từng mảng nước. Cô ấy thực sự rất tuyệt!
Những ngày ở với con, điều tôi ân hận nhất là khi lỡ đánh đòn, mắng mỏ khi nó không chịu ăn trứng cá muối mà tôi cho. Sau khi bị bố đánh, Thu chạy sang bà nội, không biết ở đó bà nói gì với con nhưng khi về nhà, tôi thấy con khác hẳn. Thay vì bướng bỉnh hay cau có như mọi khi, cháu buồn bã, hằn lên khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, và trong ánh mắt của con tôi nhìn thấy những suy nghĩ không thể nói nên lời.
Lúc chia tay khoác ba lô lên, tôi nhìn em bắt tay mọi người. Anh vẫn lặng lẽ đứng trong góc phòng, tôi rất muốn ôm hôn anh nhưng lại sợ anh bỏ chạy nên chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, lòng đầy xót xa. Rồi tôi nhẹ nhàng nói:
-Nào, tôi đang nghe đây
<3
– ba…a..a…ba
Thứ 5 gọi điện cho bố, tôi sững sờ, lúc đó như cả thế giới ngừng quay, tim tôi thổn thức, hạnh phúc vỡ òa và tan vào trong tôi, tôi khóc, giọt nước mắt sung sướng, bố lắng nghe đứa con duy nhất đầu tiên gọi về niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến của cha. Vì vậy, con tôi đã nhận ra tôi và tôi hôn lên tóc nó và hứa sẽ đưa cho nó một chiếc lược khi nó quay lại.
Trở về khu căn cứ, câu hát hướng dẫn của các em nhỏ “Bố về rồi! Bố mua lược cho con!” đã thôi thúc tôi nảy ra ý định làm chiếc lược ngà cho con. Khi nhận được ngà voi, tôi mừng như đứa trẻ được quà. Tôi dồn hết tâm trí và sức lực vào chiếc lược. Làm xong còn khắc dòng chữ “Thương nhớ tặng con, nhận con” lên lược. Nó làm dịu đi sự hối hận và bao trùm tình yêu và sự khao khát của một người cha dành cho đứa con bị ghẻ lạnh của mình. Nó trở thành vật thiêng liêng, an ủi tôi, nuôi dưỡng tình phụ tử và nghị lực chiến đấu của tôi. Đêm nào mẹ cũng nhìn chiếc lược, chuốt trên tóc con cho thật bóng mượt, chờ ngày trao lại cho con.
Thật vậy, chiến tranh! Hai tiếng nghe thật đáng thương, và chính vì hai tiếng đó mà biết bao người đau khổ. Những cuộc chiến tranh khốc liệt đã dẫn đến sự chia ly sinh tử, vợ chồng ly tán, cha ly tán, con trai xa nhà. Cuộc chiến tranh đã cướp đi sinh mạng và xương máu của biết bao người con đất Việt, là điều không thể tha thứ, cũng chính trong cuộc chiến tranh ấy, những tình cảm thiêng liêng nhất của cuộc đời không thể diễn tả hết được, tình nghĩa vợ chồng, tình đồng chí, tình yêu quê hương đất nước, đặc biệt là nó. là tình cảm gia đình. .Tôi mong rằng chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, mang lại hòa bình cho đất nước và đoàn tụ với những người thân đã xa cách trong nhiều năm càng sớm càng tốt.
Tưởng nhớ Chiếc lược ngà – Mẫu 2
Khi tự tay mình làm chiếc lược gia đình cho con gái, tình cảm của ông dành cho thu càng mạnh mẽ, cao quý, thiêng liêng và cảm động hơn bao giờ hết. “Bố về rồi! Bố mua cho con một chiếc lược nhé!” Đây là mong ước giản dị của cô bé trong giây phút bố nói lời tạm biệt. Nhưng với người cha ấy, đây là tâm nguyện đầu tiên và duy nhất nên trong lòng ông không ngừng thôi thúc.
Việc tìm chiếc lược đã trở thành trách nhiệm của người cha, và nó đã trở thành tiếng khóc thương cha trong lòng người cha. Anh bật dậy, như chợt nảy ra một ý: dùng ngà voi làm lược cho lũ trẻ. Có lẽ không chỉ là ở trong rừng rậm chiến khu, ông không mua được lược, nên việc làm một chiếc lược bằng ngà voi là một việc khó vượt qua. Nhưng cao hơn và sâu hơn thế, ngà voi là một thứ quý hiếm – thứ chắc chắn phải được làm bằng chiếc lược trẻ em của bạn. Và tôi không muốn mua nó, tôi muốn tự làm nó. Anh ấy sẽ đặt tất cả những người cha của mình vào đó. Vẻ mặt anh “phấn khởi như trẻ nhỏ được quà” khi nhận được chiếc ngà voi.
Vậy đấy, khi một người trở thành con cái là thể hiện tình cha cao cả. Rồi ông “săm soi từng chiếc răng lược, tỉ mỉ, tỉ mỉ như người thợ bạc”, “khắc lên lưng mình dòng chữ: Thương nhớ quyên góp con cháu”. Ông thường “lấy chiếc lược ra ngắm nghía, rồi luồn qua tóc cho chiếc lược bóng mượt”.
Tình thương con biến người lính thành nghệ sĩ – người nghệ sĩ cả đời chỉ sáng tác một tác phẩm, nên chiếc lược ngà kết tinh một thứ tình cha con giản dị mà trìu mến, giản dị mà cao đẹp biết bao! Nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến nữa. Chưa kịp mang chiếc lược ngà cho con thì người cha đã hi sinh trong một trận đánh lớn với quân thù. Nhưng “dường như chỉ có tình cha con là không thể chết”. Tôi không thể nghĩ ra điều gì, và sức lực cuối cùng được dành để làm một việc: “Cho tay vào túi và móc lược” với người bạn thân của mình, rồi nhìn bạn thật lâu. Nhưng đó là điều cuối cùng không thể nói ra, rõ ràng nó thiêng liêng hơn di chúc nhiều, bởi nó là sự tin tưởng, nó là tâm nguyện cuối cùng của người bạn thân, tâm nguyện cuối cùng của người cha! Kể từ giây phút ấy, chiếc lược ngà của người cha đã biến người đồng đội trở thành người cha – người cha thứ hai của cô gái nhỏ.
Các bạn ơi! Chuyện người sống trốn người chết là chuyện đương nhiên trong cái ngày đen tối ấy. Ngôi mộ của ông không thể nâng lên được, vì khi tìm được người ta sẽ đào tung lên để tìm dấu vết, nên ngôi mộ của ông bằng phẳng, bằng phẳng như mặt rừng. Chú và các bạn của ông đã lấy dao khắc lên cây rừng cạnh nơi ông nằm để ông ghi nhớ. Sống như vậy, chết như vậy, làm sao chịu nổi? Chúng tôi buộc phải cầm vũ khí. Và Thu không còn là cô bé ngày nào mà là một cô gái giao tiếp thông minh và bản lĩnh. Thu đã đi con đường mà cha cô đã chọn. Thu để báo thù cho quê hương, cha bị kẻ thù giết chết. Mặc dù người anh thứ sáu đã chết, nhưng câu chuyện về cha và con trai của anh ấy là bất tử.
Hình ảnh chiếc lược ngà với dòng chữ sẽ mãi mãi là kỷ vật, là chứng tích cho nỗi đau, sự bi tráng của chiến tranh. Cảm ơn biên kịch Ruan Guangsheng đã khắc họa rõ nét tâm tư và tình cảm của Mr. Câu chuyện dẫn dắt người đọc theo đuổi số phận và lòng dũng cảm, lần theo dấu vết nhận thức của hai cha con người lính đã trải qua hai cuộc chiến tranh kéo dài hàng chục năm. Đối với những người còn sống, đối với những người bị mất kỷ vật, mối liên hệ giữa sự mất mát và sự tồn tại của chiếc lược ngà vẫn còn. Điều này chứng tỏ cho chúng ta thấy “mất mát lớn nhất được nói đến trong một truyện ngắn là người chết, mái ấm không còn tồn tại trong thực tại. Tội ác của bao thế hệ đã mang đến cho chúng ta những tội ác, đau thương, mất mát của những cuộc chiến tranh xâm lược. Bi kịch đã không xảy ra, và sức mạnh của lòng thù hận đã biến cô bé Thurse trở thành một chiến binh thông minh và dũng cảm, ít nhiều gắn bó với mạng sống con người.
Khép lại trang sách và tiễn biệt cha, câu chuyện “Chiếc lược ngà” và những lời trăn trối cuối cùng của ông – giọng trầm ấm, đầy suy tư của ông – còn mãi vang vọng trong lòng người đọc chúng ta như tiếng vọng cổ tích. Truyện cổ tích hiện đại đó đã thành công trong việc xây dựng tình huống truyện, miêu tả tâm lí, cảm xúc nhân vật, có giọng văn nhẹ nhàng, thấm thía. Người cha – người kể chuyện – hay nhà văn Nguyễn Quang Seng? Các nhà văn mới vào được với đất nước chỉ khi họ sống sống động vì cuộc kháng chiến của Tổ quốc, gắn bó mật thiết với nhân dân quê hương, biết ơn, xót thương, ngoan cường, bất khuất, bất tử với các nhân vật, sáng tạo nhiều hình tượng, chi tiết sinh động, bất ngờ. , Với giọng văn giản dị và cảm động như vậy. Đồng thời, truyện tái hiện lại thời kỳ đấu tranh giữ nước, tác giả mong độc giả suy ngẫm, thấm thía những đau thương, mất mát do chiến tranh gây ra qua thời kỳ này.
Tình cha con sâu nặng giữa hai cha con đã vượt qua lớp vỏ chiến tranh, ngày càng thiêng liêng, rực rỡ và ngày càng gắn bó bền chặt với lòng yêu nước quê hương. Thông qua cuộc đời của các nhân vật, từ cậu bé thứ năm đến ông cậu thứ sáu, ông nội, rồi đến Nguyễn Quang Sinh, dường như muốn nói lên tình cảm của con người Việt Nam, đặc biệt là tình cha con, tình đồng đội, tình thế hệ cũ. . Sự gắn bó với thế hệ trẻ, với người chết và người sống… mãi mãi là bất tử. Cũng như chiếc lược ngà mà cha tặng sẽ không bao giờ mất, tình cha con cũng là vĩnh cửu!
Ghi Lược Ngà – Cỡ 3
<3
Tôi đánh Pháp từ khi đứa con đầu lòng Thu chưa đầy một tuổi. Trong cuộc kháng chiến chống Nhật, vợ tôi đến thăm tôi, nhưng cô ấy không thể đưa cô ấy đi cùng vì đường nguy hiểm. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cô ấy qua những bức ảnh nhỏ.
Vì vậy, trong thời gian đó, hai hoặc ba đứa trẻ của chúng tôi không gặp nhau. Tôi sẽ không thể gặp lại con trai mình cho đến khi tôi được phép về nhà. Khi tôi nhìn thấy một đứa trẻ tám tuổi với mái tóc dài ngang vai, mặc quần đen và áo sơ mi bông đang chơi ở sân trước, tôi biết đó là mùa thu – con gái tôi. Không kịp đợi thuyền cập bến, tôi mừng rỡ nhảy xuống gọi em, dang tay chờ em ôm vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung. Tuy nhiên, trái ngược với sự vui mừng của tôi, thoạt đầu cô ấy có vẻ ngạc nhiên, và cô ấy chỉ đứng đó, đảo mắt nhìn tôi. Sau đó lại có chút kỳ quái, phỏng chừng người tự xưng là cha của đối phương là ai. Sau đó, với một tiếng phịch, anh ta bỏ chạy và hét lên. Tôi rất buồn và đau lòng trước thái độ của con trai mình. Tôi chỉ biết đứng đó và nhìn anh ấy. Có lẽ, lúc đó nhìn em thật đáng thương, thật tội nghiệp!
Vì đường xa nên chúng tôi chỉ ở nhà ba ngày. Trong ba ngày đó, chúng tôi cố tình để cô ấy gọi cho tôi ba giờ một lần. Nhưng không, nó rất bướng bỉnh, cứng đầu, bướng bỉnh. Dù mấy lần anh rủ tôi đi ăn cơm, bảo tôi để nước trong nồi cơm, anh vẫn nói dối và cố tình không gọi cho tôi lấy một tiếng. Thái độ của cô ấy khiến trái tim tôi tan nát.
Và điều tôi ân hận nhất trong những ngày ở bên cô ấy là tôi đã vô tình đánh và mắng cô ấy khi cô ấy không chịu nhận miếng trứng cá muối mà tôi đưa cho. Sau khi bị bố đánh, Thu chạy đi tìm bà nội, không biết ở đó bà nói gì với cô ấy nhưng khi về nhà, tôi thấy cô ấy khác hẳn.
Sáng hôm ấy, ông bà lũ lượt kéo đến từ biệt chúng tôi. Tôi phải lo tiếp khách nên tôi không để ý đến cô ấy lắm, cô ấy có vẻ đang nhìn mọi người, rồi nhìn tôi. Tôi không biết lúc đó nó đang nghĩ gì? Nhưng cô ấy trông rất buồn, nét mặt buồn và trầm tư đáng yêu. Đến lúc rồi, tôi nên đi, tôi thấy anh đứng ở góc phòng, dù rất muốn ôm anh hôn tạm biệt nhưng lại sợ anh quay lại sẽ phản ứng như tôi. Vì vậy, tôi chỉ biết đứng nhìn cô ấy với ánh mắt yêu thương và buồn bã. Tuy nhiên, điều này ngược lại với những gì tôi nghĩ. Cô bé chợt hét lên: Ba a… a… a… ba a! Anh ôm tôi, hôn tôi, khóc và giữ tôi không rời. Sau khi mọi người ăn mừng, anh ấy để tôi đi. Trước khi đi, mẹ không quên dặn bố mua cho một chiếc lược.
Sau đó, chúng tôi trở lại chiến trường miền Đông nên không cần tập hợp lại. Một ngày nọ, tôi tìm thấy một miếng ngà voi. Tôi sẽ tự làm một chiếc lược thật đẹp cho con gái nhỏ của mình. Hàng ngày, tôi chăm sóc cẩn thận những chiếc răng lược và khắc lên đó những lời yêu thương dành cho con. Hy vọng khi chiến tranh kết thúc, tôi có thể quay lại và tặng cô ấy món quà nhỏ đó.
Xem Thêm : Hồng Đăng và cuộc hôn nhân 14 năm viên mãn, bà xã không bao
Nhưng rồi, một điều không may đã xảy đến với tôi. Một ngày cuối năm 58 — trong một cuộc xâm lược ồ ạt của Hoa Kỳ — Stuppet, tôi bị thương nặng. Trước khi từ biệt cõi đời này, tôi có thể gửi chiếc lược ngà cho cha tôi, người bạn hiếu chiến của tôi, với hy vọng ông sẽ thay tôi trao nó cho cô ấy. Và trong hơi thở hấp hối, tiếng anh của bố hình như vẫn còn văng vẳng bên tai tôi: “Ba lấy về đưa cho con”.
Ghi Lược Ngà – Cỡ 4
Tôi là người lính ở chiến trường miền Nam. Tôi nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, bỏ mẹ và con lên đường nhập ngũ. Trong những năm chiến tranh, cha con tôi khó gặp nhau. Tôi không có cơ hội trở lại quê hương của mình cho đến khi con trai tôi 8 tuổi. Chuyến về quê lần này để lại trong tôi những kỉ niệm khó phai.
Khi tôi đi bộ đội, con tôi chưa đầy một tuổi. Khi vợ lên thăm, tôi nhắc vợ mang con về cho thỏa lòng mong con nhưng hoàn cảnh không cho phép. Đó là lý do tại sao tôi không có cơ hội gặp con trai mình cho đến ngày tôi về quê.
Cảm giác nhớ em và yêu em vẫn còn đọng lại trong tim anh. Cả đêm trằn trọc không ngủ được, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để sớm được gặp con và ôm nó vào lòng. Thuyền vừa cập bến, tôi đã nhìn thấy bóng một cô bé 8 tuổi, tóc dài chấm vai, mặc áo khoác đệm màu đỏ đang chơi trước chòi, có giác quan thứ sáu rất nhạy bén và tình cha con sâu sắc. và con trai. Tôi có linh cảm rằng đó là đứa con thứ Năm của tôi.. Tôi nhảy lên bờ và hét lên:
“Thu thập đi nhóc”
<3 Tôi không kiềm chế được cảm xúc, chậm rãi bước về phía trước, mỗi lần bị chạm vào, vết sẹo dài trên má lại đỏ bừng vì kinh hãi. Có lẽ vì vậy mà cô ấy đã chạy đến bên mẹ và khóc. Tôi cảm thấy mình như một người xa lạ, đầy buồn bã và thất vọng. Tim tôi đập một cách đau đớn. Người con gái đã chờ đợi, người đã chờ đợi, chỉ là không chấp nhận người cha này? Một trái tim vô tận dâng lên trong lòng tôi.
Lần này tôi được nghỉ 3 ngày. Chỉ trong 3 ngày, tôi không dám ra ngoài, cả ngày ở nhà dỗ con và gần gũi con. Tôi chỉ mong một phút nào đó nó sẽ nhận ra tôi và gọi tôi là “Bố ơi”. Giọng nói của ba đã luôn đọng lại trong tâm trí tôi, trở thành niềm khao khát cháy bỏng trong trái tim tôi.
Nhưng ai ngờ tôi càng muốn lại gần thì cô ấy lại càng đẩy tôi ra xa. Vợ tôi có nói, nhưng cô ấy chỉ lảng tránh chuyện đó chứ không thích. Ngay cả trường hợp cuối cùng, khi nồi cơm sôi, nó vẫn không chịu gọi tôi trong một tiếng rưỡi để rút cơm ra khỏi nồi.
Hôm đó khi ăn, tôi đã chọn miếng to nhất của món trứng cá muối ngon nhất cho cô ấy ăn. Nhưng nó lại bất chấp lật trứng làm cơm rơi tung tóe trên mâm. Vừa tức vừa đau, tôi vung tay tát vào mông nó, quát: “Sao mày ương ngạnh thế”. Cứ tưởng tính tình ương ngạnh của nó sẽ khóc lóc giãy giụa, lật tung cả bữa ăn, nào ngờ nó ngồi xuống, cúi gằm mặt đặt lại con bài vào thẻ, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài, chèo xuồng sang bờ. bên mẹ. Ăn tối xong, tôi bảo vợ ra đón nhưng dù vợ có nói gì đi chăng nữa, cô ấy nhất định không về.
Ngày mai là ngày tôi đi. Chẳng ai biết bao giờ con ra trận, chẳng biết bao giờ gặp lại con, nhưng không hiểu nổi tấm lòng của người cha này.
Đêm đó, những suy nghĩ miên man cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi lại thở dài ngao ngán. Lần nào cũng thế, vợ tôi hiểu, bảo tôi cứ yên tâm làm việc, con lớn lên sẽ hiểu. Tôi đành chặc lưỡi mặc kệ cho vợ yên lòng.
Sáng hôm sau, nhiều ông bà đến. Con gái nhỏ của tôi cũng về với bà ngoại. Vì bận tiếp khách nên tôi không để ý đến bọn trẻ. Khi khoác ba lô lên vai, tôi quay lại nhìn con trai mình. Cô bé đứng trong góc phòng, không còn bướng bỉnh nữa mà nét mặt đượm buồn, chìm trong suy tư. Chỉ muốn chạy đến hôn lên má và ôm lấy em nhưng lại sợ vết sẹo của mình làm em sợ nên chỉ biết im lặng từ xa :
“Nào, nghe tôi này”
Quay người ra về, lòng tôi đầy nhớ nhung, nước mắt khó giấu, cảm động hơn nữa là đứa bé bất ngờ chạy lại ôm lấy tôi, òa khóc “baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Trời ơi, nó gọi tôi là ba, nó đang gọi tôi là ba, tôi nghe nhầm à? Giọng bố thật trong trẻo, xé tan sự im lặng, giọng nói nghẹn ngào của bố như bóp nghẹt trái tim tôi.
Tôi chạy lại ôm đứa bé vào lòng. Cô ấy dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ấy ôm chặt lấy tôi, vừa nói vừa khóc:
“Đừng để anh đi, anh sẽ ở bên em”
Tôi yêu cô ấy rất nhiều. Cho đến bây giờ là lúc tôi cảm nhận được tình yêu của cha nhiều nhất, nhưng chúng tôi lại phải chia tay. Tôi nghẹn ngào không nói được nên lời, nói với chị và tự an ủi mình:
“Bố ơi, bố về nhé con”
Nhưng cô ấy không nghe, cô ấy gác chân lên người tôi. Anh ấy sợ tôi bỏ đi và tôi cũng sợ, sợ bỏ con. Tôi muốn được ở gần anh thêm vài ngày nữa và trao cho anh tình yêu mà tôi đã giữ trong tim từ lâu, nhưng vì nhiệm vụ cấp bách ở chiến trường, tôi không thể thực hiện được
Rồi cũng đến lúc phải đi, hàng xóm an ủi con để con yên tâm lên đường. Nhìn cảnh này, ai cũng không cầm được nước mắt.
Cô ấy có vẻ hiểu ra, không còn bướng bỉnh nữa mà vẫn ôm tôi:
“Bố về rồi, bố mua lược cho con”
Sau đó vuốt xuống từ từ.
Sau này tôi mới biết cô ấy không biết tôi vì vết sẹo dài, khác với bức ảnh mà mẹ cô ấy cho cô ấy xem. Sau đó, ngay sau khi bà giải thích, ông hiểu. Hóa ra anh không quên tôi, cũng không quên người cha này, chỉ vì anh hơi trẻ con, và vì vết sẹo chiến tranh nên không biết tôi.
Chúng tôi rưng rưng nước mắt chào tạm biệt mọi người, quay trở lại nhận nhiệm vụ. Phải quay về phía đông để chiến đấu. Mỗi đêm ở trong rừng, nằm trên võng nghĩ đến con, tôi vô cùng hối hận vì đã đánh nó. Tình yêu không phải là bao nhiêu mà là đánh tôi. Trong suốt những năm chiến dịch, tôi đã bị tra tấn và tra tấn.
Đó là một buổi chiều mưa, tôi trở lại đơn vị. Hôm nay tôi rất vui vì đã tìm được một chiếc ngà voi. Tôi rất vui khi được khoe nó với các đồng đội của mình. Chiếc ngà này để làm lược cho em bé, chắc bé sẽ thích. Sau đó tôi lấy một quả đạn pháo hai mươi ly của Mỹ và đập nó thành một cái cưa nhỏ.
Mấy hôm sau, tranh thủ thời gian rảnh rỗi được nghỉ ngơi, tôi lại nhổ nó ra và cưa tỉ mỉ từng chiếc răng. Tuy nhiên chẳng mấy chốc chiếc lược đã được làm xong. Tôi đã dùng tất cả tình yêu và nỗi nhớ của mình để khắc lên chiếc lược dòng chữ nhỏ: “Mẹ yêu con vì con.” Chiếc lược dài hơn một gang tay, ngày nào mẹ cũng lấy ra ngắm để vơi đi nỗi nhớ. . Chiến lược này đã tiếp thêm cho tôi ý chí vượt qua mọi khó khăn, nguy hiểm, chiến đấu và chiến thắng để sớm trở về đoàn tụ với các con.
Chiến tranh chia cắt con người, chiến tranh khiến những đứa con không được biết mặt cha cho đến khi chúng nhận ra mình không thể ở bên nhau. Có lẽ không chỉ con tôi, gia đình tôi có rất nhiều đứa trẻ như thế, và gia đình của chúng cũng khó khăn như chúng tôi. Chỉ có hòa bình, thống nhất thì nhân dân mới hạnh phúc. Chúng ta, những người chiến sĩ cách mạng nhất định sẽ chiến đấu và giành thắng lợi cho dân tộc Việt Nam, cho dân tộc Việt Nam được sống trọn vẹn trong thống nhất, độc lập, tự do và hòa bình, để trẻ em được yêu thương chăm sóc. Chăm sóc cha mẹ và những người thân trong gia đình.
Ghi Lược Ngà – Cỡ 5
Tôi sống gần nhà với một người bạn tên San và tình nguyện tham gia kháng chiến. Bao nhiêu năm xa quê hương, xa gia đình, chinh chiến, tôi luôn mong gặp lại những đứa con thân yêu của mình. Mấy ngày vợ lên thăm, đường phụ đầy nguy hiểm, tôi không dám cho con đi cùng, chỉ biết nhìn con qua ảnh. Ngày ra mắt đơn vị, tôi vui mừng, phấn khởi và mong gặp lại con gái yêu. Trên đường về, lòng tôi chùng xuống. Một cô gái tóc dài ngang vai, quần đen, áo thun trắng đang ngồi chơi game dưới bóng cây xoài trước sân, đoán là con gái chị, xuồng từ trong bờ chạy ra vội chạy ra xem. . Tôi đã khóc:
– Nhà thầu
Nhưng có lẽ kỳ vọng đó hiện không được đáp ứng. Khi tôi đưa tay ra đón, đôi mắt Thu mở to, tròn xoe đầy ngạc nhiên. Giọng em buồn và run run :
– bộ sưu tập. Đây là bố tôi
Ngay khi cô ấy nói xong, cô ấy trông rất kỳ lạ, và nhìn tôi với đôi mắt chớp chớp, như thể cô ấy muốn hỏi tôi là ai. Rồi mặt mày tái mét, một mình chạy vào nhà hét lên:
-Bà ơi! mẹ
Tôi bất chợt nhìn em với sự ngỡ ngàng đau khổ khôn nguôi, muốn thấy em thỏa mãn niềm khao khát bằng sự hờ hững, hờ hững của mình. Bây giờ tôi buồn quá, trong lòng có gì đó đang rung lên, tôi không thể đứng vững được nữa và tôi đang khóc một cách thảm thiết.
Khi tôi ở nhà với con, nó không nhận tôi là bố, suốt ngày không dám đi đâu xa, chỉ muốn gần con để được chụp ảnh, được cưng chiều. và trang điểm trong những ngày tôi không ở bên. Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, cô ấy vẫn cố tình giữ tôi lạnh lùng và xa cách. Bạn càng bắn nó, nó càng đẩy tôi ra. Tôi khao khát được nghe đứa bé gọi tôi là “ba”, nhưng nó không bao giờ phát ra âm thanh đó. Khi vợ tôi đang chuẩn bị cơm ở nhà, cô ấy gọi con gái tôi ra và mời tôi vào nhà ăn tối nhưng cô ấy không chịu, nói rằng mẹ cô ấy đang nghe điện thoại khiến cô ấy khóc. Người vợ nghe vậy vô cùng tức giận, cầm đũa dọa đánh nhưng cô vẫn tiếp tục nói dối:
– Ăn thôi
Tôi nghe thấy tiếng con gái gọi, nhưng tôi chỉ ngồi im giả vờ như không nghe thấy, hy vọng con sẽ gọi tôi là ‘Bố về ăn cơm’. Nhưng khi cô ấy nói trong bếp:
-Cơm đã sẵn sàng
Lúc đó tôi không ở gần, cô ấy có vẻ hơi giận, quay sang nhìn mẹ và nói:
– Mình gọi người ta không nghe
Tôi không biết nói gì hơn, cô ấy quay đầu nhìn tôi cười. Trời ơi, sao con gái tôi bướng bỉnh thế này? Nhưng sâu thẳm trong tim, tôi yêu em vô hạn. Hôm đó, vợ tôi ra ngoài để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới của tôi. Trước khi đi, cô ấy nói với tôi rằng nếu bạn cần giúp đỡ ở nhà, hãy gọi cho tôi.
Nhưng khi còn bé, cô ấy không nói, không nói gì, chỉ ngồi trong bếp. Nghe thấy tiếng nồi cơm sôi, cô có khả năng xả nước, nhìn lên nhà trên gác. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ gọi tôi là “ba” khi cô ấy bị dồn vào đường cùng, nhưng cô ấy đã nói dối:
– Lọc nước đi, cơm đang sôi.
Điều tôi muốn nói là:
-Mày phải gọi bố về chăm sóc mày nghe tao
Không hiểu do cố ý hay vô tình mà cô ấy không nghe tôi nói mà cứ hét lên:
– Cơm sắp sôi. Nhanh lên
Tôi đã nói:
-Có sợ bị ăn đòn không? Nếu cơm nhão là do mẹ, mẹ đã đánh tơi. Bây giờ con chỉ cần gọi “ba” một lần, sao khó với con quá.
Nghe tiếng nước chảy róc rách, nó nằm nghỉ, ngó nghiêng ngó nghiêng. Một lúc sau, nó loay hoay một mình, loay hoay lấy mảnh giẻ múc nước, miệng còn lẩm bẩm gì đó, như trách móc tôi.
Xem Thêm : Hướng dẫn cách Đăng ký và Đăng nhập Trangnguyen.edu.vn
Trong bữa ăn, tôi gắp cho cô ấy miếng trứng cá to nhất trong đĩa, cô ấy vừa ăn xong liền rút đũa ra bát, cơm rơi vãi khắp đĩa. Tôi tức giận đến mức không có thời gian để nghĩ về điều đó, vì vậy tôi đã dùng tay đánh vào mông con trai mình. Chúa ơi, lúc đó tôi không nhận ra mình, và tôi vẫn hối hận vì đã bị đánh.
Tôi vừa hét vừa gõ:
– Con ơi, sao con cứng đầu thế
Những tưởng cô sẽ khóc, sẽ tức giận và bỏ chạy, nhưng cô vẫn ngồi im, cúi đầu. Rồi bằng cách nào đó, cô nhặt được trứng trong bát, đứng dậy và bước đi, và khi đến bến, cô nhảy xuống ca nô và chèo đến nhà bà ngoại. Chiều hôm đó, vợ tôi đến dỗ dành nhưng cô ấy không về, ngày mai là ngày tôi phải ra đi, nghĩ đến con mà lòng tôi đau thắt lại.
Sáng sớm hôm sau, ông bà đến tiễn tôi theo từng nhóm. Vì bận tiếp khách nên tôi không có nhiều thời gian để ý đến em, vợ tôi định xếp từng chiếc áo vào ba lô nên giờ bị bỏ rơi, tựa vào cửa cây nhìn người. Tôi nhìn thoáng qua có thể thấy khuôn mặt của cô ấy hôm nay khác hẳn, không bướng bỉnh cau có như thường ngày mà buồn bã, u tối, dễ thương, ngây thơ và đáng yêu, trong mắt con tôi là một loại trầm tư khó tả.
Lúc chia tay khoác ba lô lên, tôi nhìn em bắt tay mọi người. Anh vẫn lặng lẽ đứng trong góc phòng, tôi rất muốn ôm hôn anh nhưng lại sợ anh bỏ chạy nên chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, lòng đầy xót xa. Rồi tôi nhẹ nhàng nói:
-Nào, tôi đang nghe đây
<3
– ba…a..a…ba
Lúc đó trong lòng tôi mừng lắm, nó chạy đến ôm cổ tôi vừa khóc vừa nói:
-Bố ở nhà với con đi, bố không cho con đi nữa đâu, ở nhà với con đi!
Tôi bế em lên hôn vội lên trán em, trong tiếng nức nở tôi cảm nhận được tình yêu sâu đậm em dành cho tôi. Sau khi nghe bà ngoại kể lại, tôi hiểu rằng sở dĩ Arthur không biết tôi là vì bà có một vết sẹo dài trên má do bị thương khi đánh giặc.
– Em yêu, anh sẽ quay lại với em ngay khi có thể.
Đứng nơi chiến trường, lúc rảnh rỗi lại nghĩ đến con. Ngày ra trận, tôi nhặt được một chiếc ngà voi, lòng tràn ngập niềm vui. Tôi có thể dùng những chiếc ngà này để làm một chiếc lược ngà cho con gái tôi. Những lúc rảnh rỗi, tôi tỉ mỉ khắc từng dòng chữ lên chiếc lược: “Thương con, con trai”. Đó là một kỷ vật tuyệt vời đối với tôi về bao nhiêu công sức mà các con tôi đã bỏ ra để làm ra chiếc lược, nhìn vào chiếc lược ngà này, tôi nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy đường nét của một em bé.
Anh từng nghĩ ngày chia tay sẽ tặng em món quà xinh đẹp này, nhưng số phận thường trớ trêu, không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Trong một lần hành quân diệt địch, tôi bị thương nặng. Biết không thể qua khỏi cơn nguy kịch, anh rút trong túi ra chiếc lược ngà, trao cho đồng đội và nói:
– Anh…làm ơn…đưa…tay…đưa…lượm giùm em.
Lòng tôi lúc đó rất đau, cũng vừa đau vừa tự hào khi ngã xuống chiến trường. Phút cuối tôi thấy Thu mỉm cười nắm tay tôi, tôi cười hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ dài.
Nhớ Chiếc lược ngà – Mẫu 6
Ngoài trời đang mưa. Có một lỗ rò rỉ trong nhà kho mà anh trai tôi đã xây dựng vào ngày hôm trước. Sau trận chiến ác liệt đánh tan quân thù, anh em tôi quây quần ngồi nghỉ, ca hát, bàn chuyện bài vở. Đó là những giây phút vô cùng quý giá trong cuộc đời của những người lính chúng tôi. Như thường lệ, tôi lấy chiếc lược ngà còn dang dở ra khỏi áo để hoàn thiện. Cầm chiếc lược trên tay, chút thương nhớ tích tụ trong lòng bỗng trào dâng, cồn cào trong dạ. Tôi kể cho đồng đội nghe về cuộc gặp gỡ của hai cha con mấy hôm trước, mong an ủi họ phần nào…
Đã tám năm kể từ ngày tôi rời xa Tổ quốc, gia đình và bè bạn để tham gia cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc. Dù mẹ đã vài lần băng rừng đến gặp tôi, và dù ảnh mẹ vẫn được nâng niu ngắm nhìn hàng ngày, nhưng cảm giác được nhìn thấy con và ôm “hình hài máu mủ” vào lòng vẫn khiến tôi nhớ mãi. tươi. Khát khao…
Bỗng, một hàng tiên nữ nép mình bên con rạch trước nhà chợt hiện ra trước mặt. Chợt tôi thấy một bé gái khoảng tám tuổi, tóc cắt ngắn, mặc áo bông đang chơi dưới gốc cây trước nhà. Linh cảm của một người cha khiến tôi nhận ra đó là Thứ Năm – đứa con gái nhỏ mà tôi hằng mong mỏi và mong mỏi được gặp.
Thuyền cập bến, tôi nhảy lên bờ, không để ý mọi người đang trêu chọc mình.
-Yêu thích! trẻ em!
Tôi hét lớn và chạy đến bên cô ấy. Với sự trở về bất ngờ này, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chạy thật nhanh, ôm lấy tôi và hét lên để báo cho các bà mẹ trong nhà biết. Tôi chào đón con gái bé bỏng của tôi với vòng tay rộng mở và rộng mở.
Là tôi đây!
Nhưng lạ lùng thay, cô ấy bối rối, mắt mở to ngạc nhiên, như thể đang vắt óc xem tôi là ai. Tôi vẫn hy vọng và bước về phía nó với đôi tay dang rộng. Nhưng lạ thay, cô ấy không chạy lại như tôi dự đoán, khuôn mặt cô ấy trở nên rất sợ hãi. Nó kêu lên: “Mẹ! Mẹ!” rồi vội vã chạy vào nhà.
Tôi chết lặng, mọi người, hạ tay xuống. Tôi nhìn anh chạy thật nhanh vào nhà, không dám ngoảnh lại. Quay sang anh, cả hai chúng tôi đều lắc đầu. An ủi anh tôi:
—Chà, đừng lo, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhận ra bạn. Cha anh, người sẽ không chấp nhận.
Tôi cười mà nước mắt như chực trào ra. Tại sao nó như thế này? Lúc này mẹ em mừng rỡ chạy ra, vác chiếc ba lô trên vai em rồi chạy đi báo tin cho mọi người.
Giữa những lời chúc tụng của bà con lối xóm, dù rất háo hức nhưng lòng tôi vẫn trống rỗng. Thỉnh thoảng tôi lén nhìn anh, nhưng anh vẫn lảng tránh ánh mắt của tôi. Trái tim tôi đang rỉ máu.
Vì đường xa nên tôi chỉ được ở nhà ba ngày. Tôi dành hết thời gian cho gia đình, đặc biệt là với lũ trẻ. Đến giờ ăn, mẹ rủ cô ấy ra ngoài rủ tôi đi ăn. Anh vùng vằng, lắc đầu không chịu gọi. Hai má đỏ bừng, anh vung đũa dọa đánh, từ cửa bếp hét lên:
– Ăn đi!
Điều đầu tiên nó nói với tôi khi quay lại là trống rỗng. Tôi chết lặng khi nghe điều đó, nhưng tôi cũng hiểu rằng 8 năm xa cách đã phá hủy tình cha con tôi. Tôi vẫn mong, vẫn mong tiếng gọi “Ba ơi” của nó.
Bữa khác mẹ đang nấu cơm, cô vội đi mua rau về nhờ mẹ trông nồi. Cơm trong nồi đã nóng hổi, anh cầm đũa lên đảo vài vòng. Nhưng đến khâu xả nước thì không kham nổi nhờ ae giúp đỡ :
– Cơm sôi, chắt nước đi!
Lại nói nhảm nữa, tôi không phát ra tiếng, tiếp tục uống chén trà đặc với cha. Tôi cố tình giả vờ như không nghe thấy, mong rằng cô ấy sẽ gọi mình một tiếng “Bố” thân thiện và ấm áp. Nhưng không, con bé vẫn không gọi tôi là bố. Nó loay hoay hồi lâu mới lôi được miếng vải ra, múc từng mảng nước. Cô ấy thực sự rất tuyệt!
Đến giờ ăn, tôi bỏ vào bát nó một miếng trứng cá lớn:
– Ăn đi!
Nó không nói gì, bất ngờ ném quả trứng ra ngoài, cơm vương vãi khắp đĩa. Tôi tức quá dùng tay đánh nó hai cái rồi chửi:
-Sao em cứng đầu thế?
Trái tim tôi như bị xát muối sau khi đánh một đứa trẻ. Điều kỳ lạ là cậu không khóc, không đập vào đĩa hay phun thức ăn ra ngoài như những đứa trẻ khác. Anh cúi đầu, lặng lẽ gắp một miếng trứng cá bỏ vào bát, đặt ngay ngắn, lặng lẽ lên thuyền, đến nhà bà nội. Bây giờ, tôi cảm thấy hối hận nhiều hơn là tức giận. Đó không phải là lỗi của cô ấy, đó là chiến tranh đã chia cắt ba chúng tôi. Đêm đã khuya, trên giường trằn trọc không ngủ được, không biết nàng bây giờ thế nào? Chắc nó giận và ghét tôi lắm. Chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ chảy dài.
Tôi đã lên đường vào sáng hôm sau. Chào mọi người, tôi không có thời gian để nghĩ về nó. Trước khi đi, tôi quay lại tìm con. Anh đứng trong góc phòng, thẫn thờ nhìn tôi, trong mắt anh không còn chút trách móc nào nữa. Tôi muốn chạy đến ôm anh hôn tạm biệt nhưng lại sợ anh bỏ chạy nên tôi đứng xa xa, nhìn thẳng vào mắt anh nói nhỏ:
– Đi nghe tôi!
Tôi nhanh chóng quay người bỏ đi. Nhưng khi mọi người nghĩ rằng nó sẽ im lặng :
– ba..a…a…ba!
Chúa ơi! Tai tôi có nghe nhầm không? Người nhận đang gọi cho tôi? Khi cô ấy chạy đến ôm tôi và khóc nức nở và nói:
-Ta sẽ không để ngươi đi nữa! Tôi đang ở nhà với những đứa trẻ!
Khi nói, cô ấy hôn lên cổ tôi, tóc tôi, má tôi và vết sẹo dài trên má tôi. Tôi ôm nó vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nó. Tôi đã nói:
– Anh đi rồi về với em!
-Không!
Hai cánh tay anh vòng qua cổ tôi. Chân tôi treo trên hông của tôi. Anh ấy đang khóc nức nở, và tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt anh ấy. Chỉ dưới sự an ủi của mẹ và bà, cô ấy mới từ chối để tôi đi. Nước mắt cô trào ra, cô nức nở;
– Bố đi mua lược cho con!
Tôi lặng lẽ gật đầu. Một lần nữa vì nhiệm vụ, tôi đã lau nước mắt và ra trận. Lần này, trong hành lý của tôi, tôi mang theo lời hứa với con gái bé bỏng của mình. Tất nhiên, mẹ sẽ làm một chiếc lược thật đẹp để gửi về cho con…Trời thương ba con quá. Một ngày nọ, khi đang tìm nguyên liệu làm lược trong rừng, tôi bất ngờ tìm thấy một mẩu ngà voi nhỏ. Tôi rất vui vì chiếc ngà voi này sẽ giúp tôi làm một chiếc lược đẹp cho cô ấy. Chắc đang đợi tôi. Lược không nhanh như của tôi. Ngày qua ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cẩn thận xem xét từng chiếc răng lược một. Đợi… đợi đã, ngày chiếc lược được hoàn thiện. Như để tưởng nhớ hai ba đứa con, tôi khắc hàng chữ nhỏ vào mặt sau chiếc lược: “Yêu thương nhớ quyên góp, đòi cha của các con”. Hi vọng cô ấy sẽ thích và vui khi nhận được món quà này.
Thứ năm! Bố nhất định sẽ quay lại trao chiếc lược. Khi đất nước thống nhất, em sẽ về bên anh mãi mãi, bù đắp sự thiếu thốn tình cảm gia đình bao năm xa cách. chờ tôi!
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Đóng vai ông Sáu kể lại Chiếc lược ngà hay nhất (8 mẫu) – Văn 9. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn