Cùng xem Truyện ngắn của nhà văn Nam Cao – Lão Hạc – AnyBooks.vn trên youtube.
Lão Hạc thổi mồi cỏ và châm lửa. Tôi hút thuốc và bỏ thuốc lá. Tôi sẽ yêu cầu anh ấy hút thuốc trước. Nhưng nó không nghe…
– Thầy hút thuốc trước.
Anh ấy đã truyền lửa cho tôi…
– Anh xin em…
Tôi cuộn điếu thuốc bằng một con đom đóm. Tôi hít một hơi thật sâu, hút điếu thuốc rồi đặt lên đùi anh. Anh ấy bỏ hút thuốc, nhưng không vội vàng hút thuốc. Anh nhặt lửa, cái gạt tàn và nói:
– Có lẽ tôi sẽ bán con chó, thưa ông!
Anh châm một điếu thuốc và hút. Tôi rít một hơi thuốc lá, nheo đôi mắt của kẻ say và nhìn ông ta, giả vờ không chú ý đến những gì ông già nói. Thực ra trong lòng tôi rất hờ hững. Tôi mệt mỏi khi nghe nó. Tôi biết: anh ấy nói nó đến đó; anh ấy không bao giờ bán nó. Hơn nữa, nếu thật sự bán đi thì phải làm thế nào? Con chó đó là cái quái gì vậy, trông nó có vẻ bối rối quá…
Anh hút xong, bỏ điếu thuốc vào trong xe, quay người lại rít một hơi. Sau khi hút một điếu thuốc, não trở nên tê liệt với một cảm giác hưng phấn nhẹ. Hạc già ngồi lặng lẽ, tận hưởng niềm hạnh phúc của đứa trẻ. Tôi cũng ngồi yên lặng. Tôi nghĩ về cuốn sách quý giá của mình. Khi tôi bị ốm nặng ở Sài Gòn, tôi đã bán gần hết quần áo của mình và vẫn không bán cho bất kỳ ai. Khi tôi khỏi bệnh trở về nhà, hành trang của tôi chỉ là một chiếc vali đầy sách vở. Ồ, một cuốn sách quý giá như vậy! Tôi nguyện sẽ giữ chúng đến suốt cuộc đời, để lưu giữ một kỷ niệm về sự chăm chỉ, tâm huyết và niềm tin với bao đam mê cao đẹp và những kỳ vọng lớn lao: mỗi khi mở một cuốn sách, chưa kịp đọc một dòng, tôi cảm thấy trào dâng Cảm xúc rạo rực trong lòng như ánh bình minh, hình ảnh tuổi đôi mươi trong veo, biết yêu biết ghét… Nhưng đời người, có nhiều hơn một lần đau khổ. Cứ ở cùng đường là bán đủ thứ, ít sách cũng phải bán. Cuối cùng chỉ còn lại năm cuốn sách, và tôi quyết định không bán chúng. Đó là lý do tại sao tôi bán! Mới hơn một tháng trước con tôi bị kiết lỵ gần như kiệt sức… KHÔNG! lão hạc! Tôi có quyền giữ một cái gì đó cho riêng mình không? Ông lão cảm ơn con chó vàng của mình đã cho tôi năm cuốn sách quý…
Tôi tự nhủ. Còn cần cẩu, bạn nghĩ sao? Đột nhiên anh nói với tôi:
– Này! Cháu con một tuổi chưa có giấy tờ thầy ạ!
À! Vì vậy, anh ấy đang nghĩ về con trai mình. Nó đã trở thành cao su cách đây năm hoặc sáu năm. Khi tôi lần đầu tiên trở lại, giấy phép của nó đã hết hạn. Lao He, mang thư của anh ấy và cho tôi mượn để đọc nó. Nhưng nó xin đăng kỳ khác… nó vội giải thích cho em hiểu tại sao nó lại nói về chó và nhảy vào con trai nó như vậy :
– Con chó này là do cháu ông mua đấy! …Anh ấy đã mua nó và nuôi nấng nó, và anh ấy định giết nó khi kết hôn…
Vâng! đây là cuộc sống. Mọi người đã lên kế hoạch và không bao giờ thực hiện được. Hai người họ rất yêu nhau. Cha mẹ cô gái biết chuyện nên đồng ý cho cưới. Nhưng họ thách đố quá: tiền mặt hết một trăm lạng bạc, nào trầu cau, rượu… Ngay cả đám cưới cũng tốn hai trăm lạng bạc. Ông già không thể quan tâm ít hơn. Ý của con trai ông là ông sẽ bán mảnh vườn và tự chăm sóc nó. Nhưng anh sẽ không bán nó. Ai bán vườn lấy vợ? Bán vườn lấy vợ, ở đâu? Vả lại, sau cùng nếu nhà gái nhất quyết thì dù có bán ruộng vườn cũng không đủ để cưới. Crane biết, nhưng anh không dám. Ông lão yêu cầu con trai mình giải thích. Ông già khuyên nó bỏ nhóm này thử một thời gian nữa xem có nhóm nào ít tiền hơn không, không lấy người này thì lấy người khác, gái làng này chết hết rồi nên bạn sợ cái gì? …Anh ấy cũng là người tốt, thấy bố nói gì là anh ấy lập tức dừng lại, không bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn nữa. Nhưng có vẻ buồn. Nó biết nó vẫn đuổi theo con kia. Tôi rất yêu bạn. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? … Tháng 10 năm đó, đứa kia kết hôn, nó cưới con trai phó chủ tịch và có tài sản trong gia đình. Người con trai già phẫn nộ. Mấy ngày sau, anh ra ngoại tỉnh thăm mộ, đưa hộ chiếu, ký đơn xin vào đồn điền cao su làm việc…
Ông già nói với tôi trong nước mắt:
– Trước khi đi, thầy đưa cho thầy ba đồng bạc! Tôi không biết anh ấy có phát hành thẻ hay không, mượn trước một vài tấm khiên, nhưng lại đưa cho tôi ba tấm khiên. Thầy cho tôi ba lỗ và nói: “Anh cho em ba lỗ, để thỉnh thoảng ăn quà, ở nhà ăn hoài không no, đi không lo, thầy đi chăn trâu. làm ruộng bán công nuôi người, tôi đây chỉ muốn làm ăn buôn bán, bao giờ trăm con mới về, tiền không có, sống khổ ở cái làng quê này, thật đáng xấu hổ!.. .”. Tôi chỉ có thể khóc, nhưng tôi có thể làm gì khác? Đó là một thẻ, mọi người giữ nó. Hình ảnh của nó đã được chụp. Nó tốn tiền của mọi người. Là của người khác, không phải của tôi? …
*
* *
Lão Hạc! Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh ta không muốn bán con chó vàng của mình. Anh giải trí một mình. Vợ ông già chết. Ông già bước đi. Ta già rồi mà ngày đêm cô đơn, ai không buồn? Khi bạn buồn, có một chú chó làm bạn có thể làm bạn bớt buồn hơn. Ông gọi cậu là Cậu Vàng, giống như một quý bà hiếm hoi gọi con trai mình là Cầu Nguyện. Đôi khi không có việc gì làm, ông bắt rận cho nó, hoặc đem nó ra ao tắm. Ông lão đút cơm cho anh ta trong bát như một người giàu có. Bất cứ điều gì anh ấy ăn, chia sẻ nó với anh ấy. Vào buổi tối, khi anh ấy uống rượu, nó ngồi dưới chân anh ấy. Ông già cắn vài miếng rồi cho cậu miếng khác, giống như người ta cho trẻ con vậy. Sau đó, anh ta chửi rủa anh ta và anh ta nói chuyện với anh ta như đang nói chuyện với một đứa trẻ về cha mình. Đây là những gì anh ấy nói:
– Con có nhớ bố không? Bạn vàng? Cha của bạn đã không nhận được một lá thư trong một thời gian dài. Đã ba năm kể từ khi bố bạn ra đi…hơn ba năm…gần bốn năm…không biết cuối năm nay bố bạn có về không? Nếu anh ta quay lại, anh ta sẽ kết hôn và anh ta sẽ giết bạn. Đó có phải là linh hồn của bạn!
Con chó vẫn nhếch miệng không biểu hiện gì, ông lão nhìn thẳng vào mắt nó lớn tiếng đe dọa:
– Nó sẽ giết bạn! bạn có biết? Nếu bạn cho anh ta, để lại cho anh ta!
Chú chó tưởng bị chủ mắng nên mừng rỡ vẫy đuôi, cố lấy lại lòng chủ. Lão Hạc càng bắt nạt to hơn:
– Anh có vui không? Vẫy đuôi? Vẫy đuôi cũng là giết người! Hãy để anh ta chết!
Thấy ông già ghê gớm quá, con chó vẫy đuôi loạng choạng đi tới đi lui. Nhưng anh ta đã nhanh chóng chộp lấy nó, ôm lấy đầu nó, vỗ nhẹ vào lưng nó và ký tên:
– Ồ không! Ôi không! Đừng giết cậu bé vàng! …cậu bé vàng của bạn thật tuyệt! Anh ta không để anh ta giết người…anh ta để anh ta kiếm tiền…
Anh buông tay cầm ly rượu đưa lên môi uống cạn. Ông lão ngước nhìn một lúc rồi chợt thở dài. Rồi anh lẩm bẩm một mình. Là ông già lao vào sân nhà tôi…
Xem Thêm : Con gà hay quả trứng có trước? Câu hỏi “hack não” đã có lời giải
Sau khi người con trai đi rồi, ông lão thắc mắc: “Khu vườn của con trai ta, khi mộ mẹ nó còn, người mẹ thắt lưng buộc bụng, dành dụm năm mươi đồng bạc để mua nó. hồi đó cái gì cũng rẻ… Mẹ mua, nó ăn rất vui vẻ, đến lớp cuối nó đòi bán nhưng chúng tôi không bán, chúng tôi có ý giữ chứ không giữ cho chúng ta ăn? Anh không có tiền cưới vợ giận dỗi bỏ ra ngoài, Tiền cưới xong anh sẽ về, tôi đào vườn nó bỏ đi, khi anh về, nếu tiền cưới không đủ, Mình sẽ thêm cho nó, nếu tiền cưới vợ nó đủ, mình sẽ đưa cho nó Cho vợ chồng nó ít vốn để lập nghiệp…” anh tự nhủ, và anh đã làm. Người già kiếm sống. Hoa lợi vườn tược ra sao, anh gác lại. Làm sao ông có thể chắc chắn rằng khi con trai ông trở về, ông cũng sẽ có một trăm đồng bạc…
Anh ấy lắc đầu chán nản và nói với tôi:
– Nhưng giờ hết rồi thầy ạ! Tôi chỉ bị ốm một lần. Một trò được đúng hai tháng mười tám ngày thầy ạ! Hai tháng 18 ngày không kiếm được một xu, vẫn uống thuốc, ăn uống… Bạn có tính ra được bao nhiêu không? …
Sau trận ốm, ông rất yếu. Công việc nặng nhọc không còn có thể được thực hiện. Làng không còn sợi, nghề dệt phải bỏ. Phụ nữ có rất nhiều thời gian rảnh. Việc nào dễ, họ đều đua nhau làm cho xong. Ông già không có việc làm. Rồi bão tố. Mùa màng bị tàn phá. Từ hôm bão đến giờ, Lão Nguyên Tử chưa bán được món nào. Gạo ngày càng tệ. Một ông lão mang đến cho con chó một bữa ăn 30 xu mỗi ngày, nhưng cả nhà vẫn đói…
– Vậy là nó ăn ngon hơn tôi rồi ông ạ. Ngày nào anh cũng ăn như vậy, rẻ thì mười xu rưỡi, rẻ thì hai mươi xu. Cứ thế này thì lấy đâu ra tiền mà nuôi? Nhưng nếu bạn cho nó ăn ít hơn, nó sẽ giảm cân và mất tiền, phải không? Bây giờ tôi béo, mua đắt người ta thích…
Anh dừng lại rồi tặc lưỡi:
– Bán đi! Tiết kiệm được đồng nào, hay đồng đó. Bây giờ một xu chi tiêu là tiền của bạn. Tiêu nhiều rồi chết. tôi có thể làm gì bây giờ
*
* *
Ngày hôm sau, con sếu đến nhà tôi. Vừa thấy tôi, anh báo ngay:
– Cậu vàng mất rồi anh ạ!
– Anh có bán không?
– Bán hết? Họ vừa bị bắt.
Anh ấy cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng bộ dạng anh tươi cười nhưng trong mắt anh lại rưng rưng nước mắt, tôi muốn ôm lấy anh, nước mắt giàn giụa trên mặt. Bây giờ tôi không còn nhớ năm cuốn sách của mình nhiều như trước nữa. Tôi chỉ cảm thấy tồi tệ cho cần cẩu. Tôi có một câu hỏi:
– Liệu nó có bắt được không?
Mặt lão lập tức đanh lại. Nếp nhăn tập hợp lại với nhau và ép nước mắt chảy xuống. Đầu anh ta nghiêng sang một bên, và miệng anh ta nhỏ như một đứa trẻ. Huhu ông nội đang khóc…
– Mẹ kiếp… thầy! Nó không biết gì cả! Khi thấy tôi gọi lại, nó chạy lại ngay, vẫy đuôi mừng rỡ. Tôi cho nó ăn cơm. Anh ta đang ăn thì con chuột nhảy vào nhà, ngay sau anh ta, tóm lấy hai chân sau và lật ngược anh ta. Thế này thì thằng thối và con kebab, hai người giằng co một lúc mà trói cả bốn chân nó lại. Lúc đó anh mới biết mình đã chết! cái này! Thầy ơi! Giống gì nó khôn! Nó cứ làm như vậy, như thể mắng mỏ tôi, nó ậm ừ và nhìn tôi, như thể nói với tôi: A! Ông già xấu xa! Tôi sống với anh ta như vậy mà anh ta lại đối xử với tôi thế này sao? “. Thì ra ta mới một tuổi còn nói dối chó, hắn không ngờ ta lại có lòng nói dối hắn!
Tôi an ủi anh ấy:
– Tưởng vậy mà không hiểu! Ai nuôi chó mà không bán, không giết? Nếu ta giết nó, ta sẽ đầu thai cho nó, và để nó làm kiếp khác đầu thai.
Ông già cay đắng nói:
– Thầy nói đúng! Kiếp chó là kiếp khổ, ta làm kiếp người cho nó, biết đâu nó sẽ sung sướng hơn một chút… kiếp người như tôi! …
Tôi buồn bã nhìn anh và nói:
– Cuộc đời ai cũng thế mà ông già! bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn
– Thế thì không biết đời người cũng khổ, phải làm sao cho sướng đây?
Anh vừa cười vừa ho. Tôi nắm lấy bờ vai gầy guộc của anh, ôn tồn nói:
– Trên đời này không có hạnh phúc thực sự, nhưng hạnh phúc là hạnh phúc nếu bạn có loại hạnh phúc này: bạn ngồi xuống chơi, tôi sẽ nấu khoai lang và một ấm nước chè đặc, tôi và con trai tôi đang ăn khoai tây và uống trà, hút tẩu… thật tuyệt.
– Ừ! Cô giáo nói đúng! Đối với chúng tôi, đây là niềm hạnh phúc.
Xem Thêm : Văn tả cây xoài lớp 4 (10 mẫu) – Tả cây xoài trong vườn nhà em
Ông già lại cười. Tiếng cười gượng gạo, nhưng nghe có vẻ tử tế. Tôi vui mừng nói:
– Thôi kệ, phải không? Vậy ngồi đây anh luộc khoai đun nước cho.
– Đùa đấy mà thầy lại cho nữa à? …
– Bạn còn chờ gì nữa? …hạnh phúc không bao giờ nên trì hoãn. ngồi đây! Tôi làm rất nhanh…
– Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn nhờ bạn một việc…
Khuôn mặt ông già trở nên nghiêm túc…
– Gì đây ông nội?
– Cô giáo yêu cầu mình nói… hơi dài dòng
– Ừ, anh nói.
– Đúng rồi anh ạ!
Nói chuyện với ông già. Ông già nói với tôi nhẹ nhàng và chi tiết. Nhưng nó nói chung sôi lên thành hai điều. Điều thứ nhất: ông già rồi, con mất, còn ngu ngơ, không ai chăm sóc thì làng khó giữ ruộng vườn làm ăn. Tôi là người nói nhiều, người ta nể tôi, nên ông ấy xin tôi cho ông ấy vườn rau ba sào của con trai ông ấy, ông ấy tự viết thư cho tôi, khiến người ta không dám nghĩ tới, khi nào ông già quay lại , anh ấy sẽ nhận Vườn, nhưng lời nói có thể để lại tên tôi để tôi chăm sóc anh ấy… Điều thứ hai: ông già rất yếu và không biết sống chết lúc nào: Tôi không có nhà, chết không biết lấy ai lo, làm phiền hàng xóm, nó chết không nhắm mắt: còn hai lăm đồng bạc năm đồng, bán con chó lấy ba mươi đồng bạc , lỡ nó chết thì nó gửi cho mình, mình mang ra ngoài nhờ hàng xóm giúp để có ít tiền của nó, đành phải nhờ hàng xóm…
Tôi cười bảo anh:
– Sao em lo thế? Ông nội còn khỏe chưa chết đâu mà sợ! Bạn cứ để số tiền đó ăn, và bạn sẽ ổn khi bạn chết! Có gì sai khi đói với số tiền còn lại?
– Không anh ạ! Tôi phải làm gì nếu tôi ăn hết và chết? Đúng là như vậy, nhưng tôi ăn hết vườn của nó, tôi tiêu hết. Ông không có vợ con. Tôi còn không chăm nổi, bán vườn thì sao? … Tôi cắn rơm, tôi cắn cỏ, tôi làm thầy! Nếu thầy nghĩ tình yêu của em đã cũ, thầy có thể gửi cho em.
Thấy nó năn nỉ mãi tôi đành phải nhận. Khi anh đi, tôi hỏi:
– Có tiền thì anh nhặt đưa cho em, em ăn gì?
Ông lão khẽ cười nói:
– Được! Tôi đã tìm ra nó … dù sao thì tất cả cũng đã qua.
Có những ngày tôi chỉ thấy sếu ăn khoai tây. Sau đó, khoai tây đã biến mất. Từ đó, anh ta có thể tạo ra thứ gì đó và ăn thứ đó. Hôm thì ăn chuối, hôm thì ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má, có khi vài củ, hoặc một bữa hến hoặc ốc. Tôi và vợ đã nói chuyện với anh ấy. nhún vai:
– Cho nó chết! Ai bảo có tiền là khổ! Lão làm hắn khổ, ai làm hắn khổ! Gia đình tôi hạnh phúc biết bao khi giúp anh ấy? Các con tôi đang đói…
Chà! Còn những người xung quanh ta, nếu ta không nỗ lực khám phá và hiểu họ, ta chỉ nghĩ họ khùng, ngu, đê tiện, xấu xa, khét tiếng… đều bao biện cho sự độc ác của ta chứ ta không bao giờ nghĩ họ nghèo. người ta: chúng tôi chưa bao giờ yêu họ… vợ tôi không ác nhưng cô ấy khổ. Liệu một người bị đau chân có thể quên đi cái chân đau của mình và nghĩ đến điều gì khác không? Khi một người đau khổ quá nhiều, anh ta không thể nghĩ đến ai khác. Bản chất tốt đẹp của con người bị lu mờ bởi những rắc rối và nỗi buồn ích kỷ. Tôi biết nên chỉ buồn chứ không giận. Tôi trốn vợ và thỉnh thoảng lén giúp sếu. Nhưng anh ta dường như cũng biết rằng vợ tôi không thích giúp đỡ anh ta. Anh từ chối tất cả những gì tôi trao cho anh. Anh ấy đã từ chối gần như một cách hùng hồn. Và anh dần rời xa em…
Tôi nghĩ anh ấy không hiểu tôi, điều đó càng khiến tôi buồn hơn. Đó thường là trường hợp của những người nghèo kiêu hãnh. Họ cảm thấy có lỗi với chính họ, vì vậy họ không hạnh phúc. Thật khó để làm hài lòng họ… Một ngày nọ, tôi phàn nàn về điều đó với quân đội tư nhân. Tư nhân là một người hàng xóm khác của tôi: anh ta là một tên trộm, vì vậy anh ta không thích hạc vì anh ta quá thật thà. Anh bĩu môi nói:
– Hắn đang giả bộ đây! Kỳ thực hắn chỉ là nghĩ đến, còn chưa đủ tốt. Anh ấy vừa xin tôi một ít mồi nhử chó…
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Anh thì thầm:
– Anh ấy nói rằng bất kỳ con chó nhà nào cũng sẽ đến vườn của anh ấy… và anh ấy sẽ cho nó một bữa ăn. Nếu anh ta thắng, tôi uống với anh ta.
Ôi, lão hạc! Sau đó, vào cuối ngày, anh ta có thể chấp nhận rủi ro như những người khác. Đó là loại người! … người khóc vì trót lừa chó! … Một người nhịn ăn để dành tiền hóa thành ma vì không muốn phiền hàng xóm, láng giềng… Người đáng kính nay lại theo chân quân tư mã để giành giật? Cuộc sống quả thực càng ngày càng buồn…
*
* *
Không! Cuộc sống không nhất thiết phải buồn, hay vẫn buồn, nhưng theo một cách khác. Ở trong nhà binh chưa được bao lâu, tôi thấy trong nhà lão Hạc huyên náo. Tôi lao đến. Những người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao về ngôi nhà. Tôi lao vào. Crane vật vã trên giường, với mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch và đôi mắt mở to. Ông lão hét lên một tiếng, sùi bọt mép, thỉnh thoảng giật giật người rồi bật dậy. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi lên người ông già. Anh ta vật lộn trong hai giờ rồi chết. Cái chết thật tàn nhẫn. Không ai hiểu tại sao ông lại chết vì một căn bệnh đau đớn và đột ngột như vậy. Chỉ có tôi và binh nhì của tôi hiểu. Nhưng còn gì để nói nữa! lão hạc! Hãy nhắm mắt và yên lòng! Đừng lo lắng về khu vườn của bạn. Tôi sẽ cố gắng giữ những cái cũ càng nhiều càng tốt. Khi con nó về, tôi đưa lại cho nó và nói với nó: “Đây là ông bố vợ con muốn bỏ hẳn mảnh vườn của con: thà chết chứ không bán sào…”.
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Truyện ngắn của nhà văn Nam Cao – Lão Hạc – AnyBooks.vn. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn