Cùng xem Cây bút thần – Truyện cổ tích trên youtube.
Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé rất thông minh tên là Ma Xin. Cha mẹ Mã Lương mất sớm, chỉ còn một mình anh vào rừng kiếm củi hàng ngày. Mã Lương thích vẽ, nhưng vì nhà quá nghèo nên không đủ tiền mua một cây cọ vẽ.
Một hôm, trên đường đi kiếm củi về bán, anh đi ngang qua cửa nhà một viên quan lớn trong làng. Anh ấy quan sát một nghệ sĩ vẽ tranh cho khán giả. Anh ấy thích nó đến mức muốn lại gần cửa sổ để nhìn kỹ hơn. Anh mạnh dạn hỏi họa sĩ:
– Họa sĩ ơi, tôi thích vẽ từ nhỏ, nhưng nhà nghèo lắm, không có tiền mua bút, bạn có thể cho tôi một cây bút không!
Nghe anh nói, người phụ trách và người nghệ sĩ cười giễu:
– Nghèo mà vẫn lao vào vẽ, An An Tâm đi bán củi, cút đi để tôi vẽ!
Tân Điển nghe vậy, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn tức giận nói:
– Vì sao nghèo không học vẽ được?
Nói xong anh bỏ đi. Dù bị chế giễu nhưng Code Pay không bỏ cuộc, anh quyết tâm theo đuổi sự nghiệp mà mình yêu thích. Mỗi lần lên núi kiếm củi, anh đều nhặt cành cây rơi và vẽ cảnh vật, chim muông trên mặt đất. Khi cắt cỏ bên sông, ông nhặt lá cỏ làm bút, nhúng nước rồi vẽ cảnh thiên nhiên xung quanh lên đá. Khi về nhà nghỉ ngơi vào ban đêm, anh ấy sơn tường nhà bằng than từ bếp củi.
Dựa vào niềm đam mê hội họa cháy bỏng, cộng với óc quan sát và tài năng vô cùng tinh tế, những chú chim anh vẽ dường như đang hót, và những chú cá như đang bơi lội tung tăng trong làn nước trong xanh. Ngày xửa ngày xưa, người ta vẽ một con chó sói trên vách núi, vì nó rất thực, dê, bò… tưởng có sói thật nhưng không dám lên núi gặm cỏ. Người trong thôn thấy lương mã chăm chỉ học tập, lần lượt hỏi:
Xem Thêm : Đơn vị hành chính – huyện Thọ Xuân
-Mã thân yêu, bạn học tập chăm chỉ để vẽ trong tương lai, phải không?
Tôi lắc đầu và trả lời:
– Không anh ơi, em sẽ không bao giờ dùng tài vẽ của mình để phục vụ cho tiếng phổ thông. Tôi chỉ vẽ cho người nghèo!
Với sự chăm chỉ và tài năng trời phú, mức lương của anh ấy ngày càng tốt hơn. Tuy nhiên, ước nguyện vẽ tranh thủy mặc bằng cọ thật của anh vẫn chưa thực hiện được, anh vẫn muốn vẽ bằng nước hoặc vẽ trên vách đá.
Một đêm Mã Lương đang nằm mơ thấy trong phòng chợt có ánh đèn. Bước ra từ ánh sáng đó là một ông già với bộ râu trắng và đôi mắt hiền từ. Anh đưa bút vẽ cho mã lương và cảnh báo:
-Mật khẩu Lương, ta đưa cho ngươi cây bút thần này, với nó, ngươi sẽ có trong tay vô số phép màu và sức mạnh siêu nhiên. Nhưng con phải nhớ lời chú đã nói: “Hội họa chỉ để xóa đói giảm nghèo, còn bút lông là của người nghèo.”
Nói xong, ông lão biến mất với vầng hào quang khiến ông không kịp nói lời cảm ơn thì đã quá muộn. Sau khi tỉnh dậy, Mã Lương cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng thật kỳ lạ, khi nhìn xuống, cây cọ vẽ đã nằm trong tay anh. Anh vui mừng kêu lên:
– Tuyệt vời! Tôi có một cây bút để vẽ bất cứ thứ gì tôi muốn!
Mazi phấn khích ngay lập tức thể hiện kỹ năng vẽ tranh của mình. Anh đưa tay vẽ một chú chim nhỏ, bỗng nhiên chú chim bay ra khỏi bức tranh và cất tiếng hót. Khi bạn vẽ một con cá, con cá trong hình sẽ trở thành một con cá thật, đang vẫy đuôi.
– Quả thật, đây là một cây bút tuyệt vời! – Mã trả chuông vui vẻ.
Nhớ lời hứa với bà tiên trong giấc mơ, tôi miệt mài rút tiền lương hàng ngày để giúp đỡ những người nghèo trong làng. Nhà không có cày em vẽ cày, không có trâu em vẽ trâu, không có ruộng em vẽ ruộng…
Một hôm đi ngang qua cánh đồng, tôi thấy một bác nông dân gầy guộc cõng trên lưng chiếc cày, đất khô cằn đổ mồ hôi mà cày không xuể. Thương em vất vả cầm bút vẽ em trâu to khỏe
Xem Thêm : Sự thật về Judas – Kẻ phản Chúa hay môn đồ đáng kính nhất?
Một viên quan tham lam nghe nói trong tay mình có cây bút thần, muốn vẽ gì cũng được, bèn sai lính kéo đến lấy mã. Sau đó hắn trắng trợn nhờ người vẽ rất nhiều vàng bạc, châu báu cho hắn. Nhưng mã lương trẻ kiên quyết trả lời:
– Nếu giết tôi, tôi sẽ không vẽ được!
Tức giận trước sự bướng bỉnh của mã, anh ta gửi quân của mình vào ngục tối, bỏ đói anh ta mà không cho anh ta thức ăn hoặc nước uống. Đêm đó tuyết rơi dày và lạnh cóng. Vị quan vui vẻ nghĩ trong lòng: “Tên cặn bã đó nhất định phải chết đói ở bên trong, hắn xứng đáng với thứ hắn xứng đáng, hắn xứng đáng với thứ hắn xứng đáng.”
Anh vui mừng khoác thêm chiếc áo ấm và đến nhà tù xem tình hình thế nào. Không thể tin vào mắt mình khi vào ngục thấy Mã Luông vẫn còn sung sức ngồi quanh đống lửa ấm ăn bánh nướng ngon lành.
Nhân dân tức giận sai quân lính chạy vào cướp cây bút thần của Mã Lương, nhưng khi đến cửa phòng giam thì không thấy Mã Lương đâu cả, trong phòng chỉ còn lại chiếc thang do hắn vẽ, dựa vào. đằng kia. Viên quan nổi giận quát lớn lệnh cho quân đuổi theo nhưng không đuổi kịp, Mã Lương đã nhanh trí cho mình một con ngựa phi nước đại, chạy một quãng dài ra ngoài làng.
Vì không muốn bại lộ khả năng của mình, Mã Lương đã chạy đến một ngôi làng rất xa. Anh ở lại thị trấn nhỏ đó và kiếm sống bằng nghề họa sĩ. Bởi vì tôi không muốn những gì tôi vẽ là thực tế, một số thứ đã được cố tình loại bỏ khỏi bản vẽ của tôi. Tôi không có mắt, tôi không có chân…
Một hôm, Mã Lương vẽ một con cò trắng, trong lúc vẽ vô tình làm rơi một giọt mực vào mắt cò trắng. Thế là con cò tung cánh bay ra khỏi khung hình. Tiếng tăm của cậu thiếu niên có tài vẽ thật thà nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Vị trí của danh hiệu chính thức sẽ được báo cáo cho hoàng đế ngay lập tức. Không lâu sau, Mã Lương bị cấm quân bắt được đem về cung.
Hoàng đế bắt được Xin Dian và ra lệnh cho anh ta vẽ những gì anh ta muốn cho mình. Biết hoàng đế độc ác, ức hiếp dân lành, xin vẽ rồng, tắc kè, phượng hoàng, quạ xấu xí. Hai con tắc kè và quạ thật bước ra từ bức tranh và cắn nhau khiến hoàng đế phát điên. Anh lấy trộm cây bút thần và nhốt mã lương vào ngục.
Vị hoàng đế ăn cắp cây bút thần đang cố gắng vẽ một ngọn núi vàng, nhưng anh ta đã biến thành một đống đá, và những viên đá từ đó rơi xuống, suýt chút nữa giết chết anh ta.
Hoàng đế biết rằng chỉ có Mã Lương mới có thể làm nên điều kỳ diệu với cây bút này nên đã thả Mã Lương đi, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ông vẽ theo ý mình muốn. Vì muốn lấy lại chiếc bút, Xinma giả vờ đồng ý. Hoàng đế yêu cầu anh ta vẽ một cái cây tạo ra tiền vàng. Mã Lương vừa múa vừa vẽ biển bằng bút lông, rồi vẽ một hòn đảo nhỏ bằng một cái cây có thể sinh ra tiền vàng.
Hoàng đế kiên nhẫn thuyết phục anh ta vẽ một chiếc thuyền lớn và để anh ta lái đến hòn đảo để khai thác vàng. Mã trả thuyền chính xác như anh ta muốn. Ngay lập tức, hoàng đế và du khách vội vã lên tàu và ra khơi để khai thác vàng. Lương mã tiếp tục kéo gió, đẩy thuyền ra khơi nhanh hơn. Khi thuyền đã ra xa bờ, Mã Lương dùng cọ vẽ cảnh gió to sóng dữ. Con thuyền chao đảo, không chịu nổi sóng to gió lớn, nó lật úp, cả du khách và tên hoàng đế độc ác đều chìm xuống biển sâu.
Sau khi trừng trị bọn côn đồ bằng trí thông minh và trí tuệ của mình, Mã Lương quay trở lại con đường giúp đỡ người nghèo bằng cây bút thần vẽ tranh.
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Cây bút thần – Truyện cổ tích. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn