Cùng xem Truyện cổ tích Tấm Cám trên youtube.
Ngày xửa ngày xưa có hai chị em cùng cha khác mẹ, cô chị tên là Tấn và cô tên là Cám. Mẹ tôi mất sớm, ít năm sau bố tôi cũng qua đời, tôi sống với mẹ kế và mẹ đẻ. Mẹ kế rất nghiêm khắc, bắt cô phải làm hết việc nhà, một mình chăn trâu, cắt cỏ. Còn cám được nuông chiều làm gì.
Một hôm mẹ đưa cho hai chị em mỗi người một cái rổ, bảo xúc tôm và hứa:
– Ai đầy rổ sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ.
Trên cánh đồng, chiếc rổ đầy cu li, và Fuzi quá bận chơi bóng nên không bắt được gì.
Thấy đầy giỏ, cảm ơn bạn:
– Chị ơi, chị ơi! Đầu cô bẩn thỉu, cô uống một ngụm thật sâu vì sợ mẹ mắng.
Tin là thật, nàng xuống ao lội xuống tắm. Bran chớp lấy cơ hội để đổ tất cả tôm trong đĩa vào giỏ của mình và bước tới. Khi tôi đi lên, tôi thấy một cái giỏ trống rỗng, ngồi xuống và khóc một cách thảm thiết. Nghe tiếng kêu của Tấm, thầy cúng liền xuất hiện và hỏi:
– Sao em lại khóc?
Những câu chuyện kể cho tôi những câu chuyện, tôi nói:
– DỪNG LẠI! Xem có gì khác trong giỏ không?
Cô ấy nhìn vào cái giỏ và nói:
– Chỉ còn một con cá bống.
– Tôi đem con cá bống về giếng nuôi. Mỗi bữa ăn ba bát, con ăn hai bát, bố một bát. Mỗi lần cho ăn nhớ gọi như thế này nhé:
Bang bang bang bang
Đến nhà ta ăn cơm vàng bạc
Không ăn cháo của người khác.
Nếu bạn không gọi nó như vậy, nó sẽ không xuất hiện, hãy nhớ!
Nói xong anh biến mất. Làm theo lời Phật, anh ném quả cầu xuống giếng. Kể từ hôm đó, mỗi bữa ăn, Tấm đều dành phần cơm, giấu đi đưa cho bố. Mỗi khi nghe tiếng đòi ăn là nó ngoi lên mặt nước, ngoạm lấy những hạt cơm trên đĩa ném xuống. Người và cá ngày càng thân thuộc, và chúng ngày càng lớn hơn.
Mụ dì ghẻ thấy Cám thường ra giếng lấy cơm sau mỗi bữa ăn nên nghi ngờ nên sai Cám canh chừng. Cám trốn trong bụi cây bên giếng, nghe tiếng kêu liền viết ra giấy rồi về mách mẹ. Tối hôm đó, mẹ kế nói với tôi bằng một giọng ngọt ngào:
– Con ơi! Đồng đã bị cấm trong làng. Ngày mai em đi chăn trâu, em sẽ đi chăn đồng xa, bất kể cánh đồng nào người trong làng kéo đến bắt trâu.
Ông vâng lời, sáng hôm sau dắt trâu đi ăn xa. Về đến nhà, hai mẹ con bưng bát cơm ra giếng xin như cái đĩa. Nghe tiếng gọi và nổi lên mặt nước. Mẹ Bran đã đợi sẵn, bắt cá bống mang về nhà cho bữa tối.
Buổi chiều dắt trâu về, ăn xong bưng bát cơm ra giếng gọi mãi không thấy bong lên như mọi khi. Gọi mãi, gọi mãi, cuối cùng cũng thấy cục máu đông nổi trên mặt nước. Biết có chuyện chẳng lành, anh bật khóc. Cửa sổ bật lên lại xuất hiện hỏi:
– Sao em lại khóc?
Chuyện anh kể, tôi kể:
– Yêu tinh của tôi, người ta đã ăn thịt rồi. Thôi im đi! Rồi tôi quay lại nhặt xương của nó, tìm được bốn cái lọ, cho vào đó và chôn dưới bốn chân giường.
Anh đi tìm bộ xương theo lời dặn của cha, lục tung mọi ngóc ngách trong sân mà không thấy. Một con gà nhìn thấy nó và nói với cô ấy:
– Bộ máy quan liêu! Cho ta một nắm cơm, ta chặt xương ngươi!
Gạo ném cho gà. Con gà chạy vào bếp bới một lúc thấy ngay xương. Bèn nhặt bỏ vào lọ chôn dưới chân giường như lời dặn.
Xem Thêm : USB bị mất dung lượng: Nguyên nhân và cách khắc phục
Ngay sau đó, nhà vua mở hội suốt mấy ngày đêm. Trai gái trong thôn đều đổ xô đến xem, trên đường xiêm y xộc xệch như nước chảy về kinh thành. Hai mẹ con còn sắm sửa quần áo đẹp để đi lễ hội. Mẹ kế thấy tôi bỏ đi thì giận dữ gầm lên, rồi trộn một cân cơm, nói với tôi:
– Sau khi hái riêng lúa và gạo mới được đi xem hội.
Nói rồi hai mẹ con lên đường trong bộ quần áo sờn rách. Nước mắt tội nghiệp chảy dài trên khuôn mặt của tôi. Hỏi lại:
– Sao em lại khóc?
Thầy chỉ vào rổ:
-Cô bắt tôi hái lúa, hái lúa, hái lúa, hái lúa rồi tôi mới được đi xem tế, hái xong thì đàn đã giải tán.
Đức Phật dạy:
– Đừng khóc nữa. Con đem thúng ra đặt giữa sân, để ta sai chim sẻ đến nhặt.
——Nhưng sau khi ăn thịt con chim sẻ, anh ta vẫn sẽ bị đánh khi quay lại.
– Anh cứ nói với chúng: (Chim Sẻ) xuống nhặt cho em
Mày ăn hột là tao giết mày
Họ sẽ không ăn thịt tôi đâu.
Đức Phật vừa dứt lời thì một đàn chim sẻ bay đáp xuống sân, vừa nhặt lúa vừa nhặt lúa. Họ đã biến mất ngay lập tức, không một hạt nào bị hỏng. Nhưng khi con chim sẻ bay đi, nó lại kêu lên. Sau đó nói:
– Sao em lại khóc?
– Tôi ăn mặc rách rưới và họ không cho tôi vào.
– Hãy đào chiếc hũ yêu tinh chôn hôm trước, có nhiều cho bạn thưởng thức.
Tấm vâng lời, đi đào chum. Anh ta mở chiếc lọ đầu tiên và lấy ra một chiếc áo chẽn, một chiếc áo choàng lụa, một chiếc yếm lụa và một chiếc khăn choàng. Đào chiếc lọ thứ hai và lấy ra một đôi dép thêu. Mở hũ thứ ba ra thấy một con ngựa con, vừa đặt ngựa xuống đất bỗng hí lên một tiếng rồi biến thành ngựa thật. Đào xuống cái lọ cuối cùng để lấy một bộ yên ngựa đẹp.
Thiệp rửa vội quá, tôi bước vào, rồi cưỡi ngựa đi mất. Con ngựa phi nước đại và đến thủ đô trong một thời gian ngắn. Nhưng khi nhảy qua một chiếc cầu đá, một chiếc giày rơi xuống nước và không bao giờ nhấc lên được nữa.
Khi rước xe vua qua cầu, con voi đang ngồi bất ngờ cắm ngà xuống đất, gầm gừ không chịu bỏ đi. Vua sai quân xuống nước dò xét, thấy một đôi giày thêu rất tinh xảo và đẹp đẽ. Nhà vua ngắm nghía chiếc giày một lúc lâu rồi ra lệnh cho tất cả cung nữ đi xem thử, ai đi được giày thì nhà vua cho cưới làm vợ.
Bữa tiệc càng sôi động, các chị em đổ xô đi thử giày. Đến lượt cô, cô đã lấy một chút may mắn bằng cách kéo vào ngôi nhà ở giữa bãi cỏ rộng. Nhưng không có chân để bước đi. Mẹ tôi và tôi nằm trong số đó. Khi Cám và mẹ kế từ cầu thang ra gặp tôi, họ cảm ơn mẹ tôi :
– Mẹ ơi, ai như cô ấy thì nên thử diễn hài đi!
Mẹ kế bĩu môi:
– Cái chuông còn không ăn thịt người, nó chỉ là một thứ rác rưởi bỏ lại trên bờ kè tre!
Nhưng khi Tấm đặt chân lên chiếc kèn harmonica, nó khớp như in. Cô mở chiếc khăn và lấy chiếc thứ hai vào. Hai bộ phim hài này giống nhau. Những người hầu reo hò. Nhà vua lập tức cử một nhóm cung nữ đưa nàng về cung. Bước lên chiếc ghế sedan trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ác cảm của hai mẹ con.
Mặc dù tôi sống hạnh phúc trong cung điện. Tôi vẫn chưa quên ngày giỗ bố. Cô xin phép vua về quê chuẩn bị lễ vật cho dì. Tôi và mẹ vừa mừng vừa ghen. Bây giờ nhìn thấy bức ảnh này, sự ghen tị lại bùng lên. Nghĩ ra mẹo, mẹ kế bảo tôi:
– Tôi từng leo giàn trầu, xin trèo lên xé một buồng trầu để cúng cha.
Cậu ngoan ngoãn trèo lên cây trầu, về đến phòng thì mẹ kế đang cầm dao chặt gốc cây. Thấy cây rung mình hỏi:
– Bạn đang làm gì dưới gốc cây?
– Trong gốc trầu có nhiều kiến, mẹ sẽ đuổi kiến để không đốt em.
Nhưng tấm bạt chưa kịp xé toạc cây cau thì cây cau đã đổ. Món ăn chết dưới ao. Mụ dì ghẻ vội cởi áo cho con mặc vào cung, nói dối vua rằng tấm vải rơi xuống ao chết đuối, nay được người ta bắt vào thay. Nhà vua nghe vậy rất buồn nhưng không biết phải làm sao.
Người ta cũng kể rằng, Tấm chết biến thành chim vàng anh, chim bay về kinh đô sống trong vườn nhà. Khi nhìn thấy Bran đang giặt quần áo của nhà vua bên giếng, anh ta dừng lại trên một cành cây và nói với anh ta:
Xem Thêm : Sơ đồ tư duy bài thơ Tràng giang dễ nhớ, hay nhất – VietJack.com
– Phơi áo cho chồng, phơi cột điện thoại, chứ không phơi hàng rào, xé áo cho chồng.
Rồi con chim vàng anh bay thẳng đến mũi tàu, đậu bên cửa sổ vui hót. Vua đi đâu chim bay đến đó. Wang Zheng để tâm và nhìn thấy con chim Yiyi, Wang nói:
-Bức tranh vàng của anh, của vợ anh, nhét vào ống tay áo của anh.
Con chim vàng anh lại rơi vào tay vua, nép vào tay áo. Vua mê vàng đến quên ăn quên ngủ. Nhà vua ra lệnh đóng một chiếc lồng vàng cho con chim. Từ đó về sau, nhà vua ngày đêm chú tâm đến đàn chim, không nghĩ đến cám.
Cảm ơn bạn đã cho tôi biết một cách nhanh chóng. Mẹ anh bảo anh đi bắt chim để ăn rồi nói dối nhà vua. Trở lại cung điện, trong khi nhà vua đi vắng, anh ta bắt chim, nấu chín và ném lông ra vườn.
Chiếc lông vàng anh chôn trong vườn hóa ra là hai cây đào. Khi vua dạo chơi trong vườn, cành lá của chúng sà xuống như hai chiếc lọng, che bóng mát. Nhà vua thấy bóng mát bèn sai bầy tôi ra ngắm hai cây rồi nằm nghỉ dưới bóng mát. Ngay khi nhà vua đi khỏi, cành cây lại mọc thẳng. Từ đó về sau, không ngày nào nhà vua không ra nghỉ mát dưới hai cây bách.
Cảm ơn bạn đã nói với tôi về điều này một lần nữa. Mẹ ông bảo, cứ sai thợ đốn cây làm khung cửi, rồi nói dối nhà vua. Khi về cung, ông sai người chặt cây xoan đào để lấy gỗ làm khung cửi. Vương thấy cây bị đốn, hỏi đáp:
– Cây đổ vì bão, ta sai thợ đẽo thành khung cửi dệt áo cho Bệ hạ.
Nhưng khi khung cửi tắt. Cám ngồi bên khung cửi cứ nghe khung cửi chửi mình:
Tiếng nút chai cót két
Lấy ảnh chồng.
Cô móc mắt ra
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé vô cùng sợ hãi và chạy về nhà kể cho mẹ. Mẹ bảo anh đốt khung cửi rồi lấy tro vứt đi thật xa để anh yên lòng. Trở lại cung điện, Tạ Mục nói. Anh ta vứt đống tro tàn bên vệ đường cách xa cung điện.
Một cây sung cao lớn mọc lên từ đống tro tàn bên đường, cành lá xum xuê. Vào mùa đậu quả, trên cây chỉ đậu được một trái nhưng hương thơm ngào ngạt. Một hôm, một bà cụ gần quán nước đi qua dưới gốc cây, ngửi thấy mùi thơm, ngước mắt lên thấy quả trĩu cành trên cành cao, liền đưa tay ra thì thầm:
– thị, thị rơi vào người bà, bà cho bà ngửi chứ bà không ăn.
Bà lão vừa dứt lời, trái cây trực tiếp rơi vào túi. Bà cụ đem về cất trong buồng, thỉnh thoảng vào ngắm nghía và ngửi thấy mùi thơm.
Bà lão hàng ngày đi chợ vắng. Một cô bé bước ra từ trái cây, thân hình chỉ lớn bằng ngón tay nhưng trong nháy mắt đã biến thành một tờ giấy. Vừa bước ra là anh cầm chổi lau nhà, vo gạo thổi cơm, ra vườn hái rau nấu canh giúp bà chủ quán. Sau đó, clip ghi lại những hình ảnh nhỏ, và sau đó vào trái cây. Lần nào đi chợ, bà lão cũng ngạc nhiên thấy nhà cửa ngăn nắp, cơm ngon, canh đã sẵn.
Một hôm, bà giả vờ đi chợ, nửa đường lẻn về, nấp vào bụi cây sau nhà. Trong khi đó, vựa trái cây ra đời và hoạt động như bình thường. Bà già bò trở lại qua khe cửa. Vừa thấy mỹ nữ, nàng mừng rỡ vô cùng, nhào vào ôm chăn, xé toang lớp vỏ thị phi.
Từ đó cô sống với bà nội, hai người yêu nhau. Hàng ngày anh giúp bà cụ thổi cơm, đun nước, gói bánh, têm trầu bán cho bà cụ.
Một hôm, vua ra khỏi hoàng cung, thấy bên đường có một cửa hàng sạch sẽ. Bà lão mang trầu cau đến dâng vua. Thấy trầu cánh phượng, vua chợt nhớ đến miếng trầu tám ngày trước của vợ, bèn hỏi:
– Trầu ai đây?
——Miếng trầu này là con gái của bà lão—bà lão đáp.
– Con gái mày thì sao, gọi tao cho tao xem mặt.
bà lão kêu lên. Ngay khi tấm ảnh hiện ra, nhìn thoáng qua nhà vua đã nhận ra người vợ ngày trước, bà trẻ đẹp hơn xưa. Vua mừng rỡ, để bà lão kể lại sự tình, rồi sai bầy tôi khiêng kiệu vào cung.
Cảm giác mình đã trở lại, lại được hoàng thượng sủng ái như xưa, trong lòng không khỏi có chút ghen tị. Một ngày nào đó, cảm ơn bạn:
– Chị ơi, chị ơi! Tại sao các bạn rất xinh đẹp?
Anh không trả lời, chỉ hỏi lại:
-Bạn muốn đẹp hãy để tôi giúp bạn!
Bây giờ cảm ơn bạn đã đồng ý. Anh ta ra lệnh cho những người hầu của mình đào một cái hố sâu và đun sôi một nồi nước. Tấm bảo cám xuống hố, sai đầy tớ đổ nước sôi vào hố. cám chết. Anh ta đập xác vào nước mắm rồi đưa cho mẹ kế, nói là của con gái mình. Mừng quá, lấy ra chén nước mắm, mỗi bữa ăn đều nức nở khen. Một con quạ bay lên, đậu trên mái nhà và kêu:
– yum yum yum ngon! Mẹ ăn thịt con vẫn xin miếng.
Mẹ tôi giận lắm, lớn tiếng mắng chửi, lấy sào đi đuổi quạ. Nhưng gần đến ngày, bà nhìn lại mình, thấy cái đầu lâu của con thì ngã lăn ra chết khiếp…
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Truyện cổ tích Tấm Cám. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn