Cùng xem Đóng vai Lục Vân Tiên kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga trên youtube.
Nhập vai lục vân tiên kể lại chuyện
Có thể bạn quan tâm
- 15 đề và bài văn mẫu nghị luận xã hội 200 chữ hay nhất
- phân tích bài câu cá mùa thu lớp 11
- Án treo là gì? Người bị phạt án treo có được đi làm không?
- Nên kinh doanh gì gần trường đại học? 10 ý tưởng siêu thú vị giúp bạn hái ra tiền!
- Tu tiên là gì, cách tu luyện thành tiên của các loài vật? tu tiên là có thật nhé mọi người
top 8 người mẫu đóng vai Lục Vấn Thiên kể chuyện Lục Vấn Thiên cứu Kiều Nguyệt Nha siêu hay, có dàn ý chi tiết. Nhờ đó giúp các em học sinh lớp 9 đóng vai Lục Văn Tiến và kể lại đoạn trích thật ngắn gọn.
Lu Wentian là một anh hùng hào hiệp, giúp đỡ lẫn nhau khi anh ta bị sai. Với 8 hóa thân của nhân vật Lục Văn Tiến, bé dễ hình dung toàn bộ câu chuyện, kể chuyện theo ngôi thứ nhất tốt và học ngày càng tốt hơn ở 9.
Tiêu đề: Đóng vai Lu Wentian và kể câu chuyện về Lu Wentian bằng văn xuôi ngôi thứ nhất.
Dàn bài kể lại câu chuyện Lữ Văn Tân cứu Hoa kiều Yuanya
1. Lễ khai trương
- Vào vai nhân vật lục văn tiến (tự xưng là tôi) dẫn dắt câu chuyện, gặp gỡ kiều nguyễn nga
- Tôi tên là Lục Văn Tiến, sinh ra tại huyện Đông Thành
- Được tin triều đình mở khoa thi, mời thầy xuống núi dự thi
- Giặc cướp của, cướp của, hại dân lành
- Tôi tức quá bẻ cành cây bên đường làm gậy, lao thẳng vào làng
- Dọa bọn cướp không cho hại người lành, bị chúng bao vây không đường thoát
- Sử dụng võ thuật để chống lại kẻ cướp, giết tương lai và dụ đám đông
- Hãy hỏi khi bạn nghe thấy tiếng khóc
- Được biết người ngồi trên xe là kiều nguyễn nga và cô giúp việc kim liên. Trên đường trở về huyện Hexi làm quan để vâng lời cha, anh bị tai nạn ô tô
- kieu nguyet nga muốn cảm ơn cô và mời cô đến thăm nhà của cha cô
- Tâm trạng sau buổi gặp gỡ, nghĩ về ước muốn nổi tiếng, giúp ích cho đời.
2. Nội dung bài đăng
-Giới thiệu
– Trên đường về thăm bố mẹ gặp một nhóm cướp tương lai
– Gặp Nữ Hoàng Mặt Trăng
– Nói không với mục đích và chủ nghĩa anh hùng làm việc thiện
3. Kết thúc
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – văn mẫu 1
Tôi tên là Lục Vấn Thiên. Khi nghe tin khoa thi sắp bắt đầu, tôi xin thầy cho xuống núi. Trên đường đi, anh gặp phải một nhóm cướp chuyên ức hiếp dân làng nên lao vào giải cứu nạn nhân. Bọn cướp hung hãn lăm lăm gươm giáo, tôi chỉ biết vội bẻ mấy cái cây bên đường làm vũ khí. Là một chiến binh thiện chiến, anh đã dễ dàng đánh bại bọn cướp, và tên cầm đầu phải bỏ mạng. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóc trong xe và vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy hai cô gái. Lúc đó tôi mới lại gần xe để an ủi hai đứa. Sau khi dò hỏi, anh mới biết cô gái đó là con trai của Hexi Mansion. Bây giờ, trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp bố tôi. Đây là một quý cô xinh đẹp. Cô ấy yêu cầu được thưởng vì đã cứu mạng tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi là một người Hán lớn, và tôi không bao giờ muốn làm việc tốt để đáp lại. Nói xong liền trực tiếp rời đi.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – kiểu 2
Tôi tên là Lục Vấn Thiên. Một lần, trên đường về nhà, anh gặp phải một nhóm cướp đang ức hiếp dân làng trên đường, và lao vào để cứu chúng. Những tên cướp đang đối mặt với nhau bằng kiếm, và tôi chỉ có thời gian để nhanh chóng bẻ một khúc gỗ bên đường làm vũ khí. Không lâu sau, tôi đã đánh bại bọn cướp và thủ lĩnh đã chết. Lúc này hai cô gái ngồi trong xe mới sực tỉnh, nhưng vẫn còn hơi sợ hãi. Lúc đó tôi vừa lên xe vừa an ủi hai cô. Sau khi dò hỏi, anh mới biết cô gái đó là con trai của Hexi Mansion. Bây giờ, trên đường về nhà, tôi tình cờ gặp bố tôi. Đây là một quý cô xinh đẹp. Cô ấy yêu cầu được thưởng vì đã cứu mạng tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi là một người Hán lớn, và tôi không bao giờ muốn làm việc tốt để đáp lại. Nói xong liền trực tiếp rời đi.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – kiểu 3
Cuộc đời là một chuỗi những biến cố bất ngờ mà sau mỗi biến cố ta lại cảm thấy cuộc đời mình thay đổi rất nhiều. Có những thứ chảy vào tâm trí ta như dòng nước và phai nhạt theo thời gian, có những thứ làm thay đổi cuộc đời ta theo một hướng khác mà ta sẽ không bao giờ quên. Cuộc đời tôi thay đổi sau giây phút quyết định đó khi tôi gặp cô gái của đời mình.
Tôi là Lục Văn Tiến – một thanh niên 16 tuổi sinh ra ở huyện đông thành. Đây là trường hợp tuổi còn trẻ nhưng anh đã có hoài bão riêng, có tư tưởng lợi thiên hạ nên tuy tinh thông võ nghệ nhưng anh đã không ngừng học tập rèn luyện, mong mang lại chút ít tài năng một ngày nào đó. Thằng này giúp nước giúp dân.
Năm ta mười sáu tuổi, triều đình mở khoa thi, ta xin ngươi xuống núi dự thi, hi vọng một ngày tên ta sẽ kiêu hãnh khắc trên bảng vàng. Một ngày trước kỳ thi, tôi quyết định về thăm bố mẹ – họ đã cho tôi cơ thể và cuộc sống như ngày hôm nay. Nhưng mà, hắn vừa bước xuống đỉnh núi, liền có một tiếng xé rách không gian bao phủ nơi này. Tò mò, tôi chặn một người đang vội vàng bỏ chạy để hiểu rõ sự tình. Thấy mình không phải người ở đây, lại đi đường núi, chắc là từ trên núi xuống, ông lão cả người run lẩy bẩy, sốt sắng nói:
—— Từ trên núi xuống, nhất định không biết tình huống nơi này. Một nhóm côn đồ kéo đến, cướp trắng trợn người dân lành. Nhanh lên kẻo hại thân…
Chưa kịp nói xong thì ông lão đã sợ hãi bỏ đi, nhưng lúc này có lẽ tôi đã nắm được đầu đuôi câu chuyện. Ngọn lửa trong lòng em cháy rực lên, vì em nhớ đến lời dạy của thầy, phải biết bảo vệ người tốt, biết giúp đỡ khi bạn bị oan ức. Bọn cướp ác độc như vậy, người tốt làm sao chống lại chúng.
Không một giây do dự, tôi tức giận bẻ gãy một cành cây rậm rạp bên đường, lao thẳng vào ngôi làng nơi bọn cướp tàn bạo đang tàn sát bừa bãi. Lao vào làng và hét lên:
– Đảng độc ác! Ngày trong trắng, đừng quen làm chuyện ngu xuẩn hại người vô tội.
Thấy một kẻ không hiểu từ đâu xuất hiện, anh ta dám cầm cây chĩa thẳng vào mặt mình, giọng nói rất lớn khiến bọn cướp giật mình một hồi. Tưởng chúng sẽ chần chừ, tên cướp hung ác đỏ mặt, trừng mắt, tay cầm thanh gươm nhọn hoắt chỉ vào tôi, giọng đe dọa:
-Ai dám lớn tiếng can ngăn? Nhiều chuyện đừng đổ lỗi cho hậu quả. Gửi quân tấn công từ mọi hướng.
Khi tên thủ lĩnh băng cướp ra lệnh, tiếng hét vang khắp trời, trái, phải, trước, sau của tôi bị bao vây không kẽ hở. Không biết có bao nhiêu người đề phòng, nhất quyết không cho ta cơ hội chạy trốn. Sự va chạm của kiếm băng và súng thật ớn lạnh. Khuôn mặt nào cũng đầy vẻ gớm ghiếc, dù đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày đó nhưng tôi vẫn nhớ như in. Nhớ lại từng bài tập anh đã trau dồi bao năm qua, lặng lẽ chờ xem.
Giờ phút này ta đã học được bao nhiêu võ công, đây là căn bản cứu người, công kích trái phải, công kích càn quét. Bọn cướp táo tợn và vô lương tâm, chẳng mấy chốc đã mất binh khí, vẻ mặt dữ tợn như trước, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu. Nhiều người ngất xỉu vì bị tôi đánh và không thể đứng dậy. Tiếng hét xé trời, mấy tên còn lại nhìn thấy trình độ võ công của tôi cũng không dám lại gần.
Phải đến khi đánh chết tôi, chúng mới vội vứt dao, súng bỏ chạy tìm đường tẩu thoát. Tên tướng cướp tương lai đã bị tôi dùng gậy đánh, và phải trả giá cho sự bất lương của mình bằng mạng sống của mình.
Bọn cướp bỏ chạy, tiếng la hét ngừng lại, bầu không khí yên tĩnh và thanh bình hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, giữa lúc yên bình, một tiếng kêu oai hùng vang lên, nhìn kỹ mới phát hiện là phát ra từ một chiếc xe ngựa bên cạnh. Tôi đến gần cỗ xe để hiểu rõ sự tình:
– Không biết ai đang khóc trên xe?
-Xin thưa rằng tôi là người chính trực, vô tình rơi vào tay kẻ xấu. Toa xe hẹp, hàng trăm cung để được giúp đỡ.
Có một giọng nói trong xe, có lẽ là người giúp việc của một cô Sandian nào đó. Không muốn cả hai lại sợ hãi nên tôi an ủi để bớt căng thẳng :
– Chúng tôi đã mất nhiều thời gian để đánh bại bọn cướp. Nàng là nữ nhân phúc phận, nam nữ tùy ý gặp nhau không tiện, xin chờ đi ra ngoài. Không biết cô nương này là con gái của ai? Đi đâu cũng gặp tai họa bất ngờ. tên cô ấy là gì? Có chuyện gì quan trọng đến đây sao? Tôi không biết ai là thầy và ai là tôi?
Đoán chừng cả hai người còn đang hoang mang, nhưng một lúc sau, họ nghe thấy một tiếng vang. Trên xe có một cô khuê mèo và một người giúp việc, cô này tên là kiều nguyễn nga, con gái tri phủ huyện hà khê, quê quán ở huyện tây xuyên. Người giúp việc tên là kiêm liên.
Theo cốt truyện, bố của kiều nguy nga chỉ nhờ tác giả viết một lá thư bày tỏ mong muốn đưa nàng về ra mắt gia đình, bởi theo quan niệm xưa, tuổi nàng rất hợp để lấy chồng. .kiều nguyễn nga nghe lời cha, không màng đường xa, cố hết sức chạy nhanh, nhưng không may trên đường xảy ra tai nạn xe cộ.
Xem Thêm : Soạn bài Luyện tập thao tác lập luận phân tích ngắn gọn – Tailieu.com
Trên đường vô tình đụng độ một nhóm cướp hung hãn, đoán chắc đây là chiếc ghế sedan của ông trùm máu mặt nên cứu được chủ tớ, may mà đáng ra mình được giải cứu. Nàng cảm động trước ân cứu mạng, định xuống xe cảm tạ, nhưng vì lễ giáo phong kiến nghiêm khắc, nam nữ không được ở chung nên vội vàng ngăn lại. Khi xác nhận rằng cô ấy không mang theo bất kỳ thứ gì có giá trị bằng vàng hay bạc, cô ấy đã khéo léo đề nghị mời tôi đến thăm nhà của He Xi để trả ơn.
Nghe cô ấy giới thiệu, không khó để nhận ra cô ấy là một người được giáo dục nề nếp, từng lời từng câu đều phảng phất sự giáo dục, là người có đạo đức, có lý.
Nhưng làm ơn, báo đáp lòng tốt có dễ không? Tinh thần hiệp sĩ là điều mà bất cứ ai cũng nên làm trong một tình huống tương tự, sử dụng nghĩa cử cao đẹp này để tìm kiếm danh tiếng, đạt được hoặc tạo ra nhiều danh tiếng hơn. Làm người đàng hoàng, thấy việc xấu, hy sinh thân mình giúp đỡ là điều nên làm, mới là nghĩa anh hùng.
Tôi lịch sự từ chối, cảm ơn hai cô gái yếu ớt rồi chào tạm biệt, tiếp tục lên đường về quê thăm bố mẹ. Lòng tôi luôn tự hào về mình vì đã chuyên tâm làm việc thiện trả lại sự bình yên cho người tốt. Con đường còn dài, nhưng lần này xuống núi, tôi quyết tâm truyền lại vinh quang cho cha mẹ và thầy cô, và sử dụng tài năng của mình để phục vụ Tổ quốc.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – kiểu 4
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Sau đó, người mà chúng ta tình cờ gặp trong cuộc gặp gỡ đó có thể trở thành một nhân vật quan trọng trong số phận của chúng ta. Tôi cũng tình cờ gặp một cuộc gặp gỡ như vậy. Và cô gái tôi gặp lúc đó vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở cùng một thành phố, bố mẹ tôi tên là lục văn tiến. Từ nhỏ tôi đã xác định phải thành danh, phải có ích cho đời. Mặc dù thông thạo võ thuật nhưng anh ấy vẫn nhất quyết luyện tập. Tôi chỉ mong một ngày nào đó có thể dùng tài năng của mình để ích nước lợi dân.
Năm mười sáu tuổi, nghe nói triều đình mở khoa thi, xin phép sư phụ xuống núi. Một ngày trước kỳ thi, tôi quyết định về thăm bố mẹ. Tuy nhiên, khi anh vừa bước xuống núi, một tiếng hét vang lên từ gần đó. Tôi tò mò làm một người hốt hoảng chạy đi tìm ngọn nguồn.
Thấy tôi không phải người địa phương, lại vừa từ trên núi xuống, ông lão run run dặn dò:
—— Từ trên núi xuống, nhất định không biết tình huống nơi này. Có một băng cướp hung hãn, ngang nhiên cướp của người tốt. Nhanh lên kẻo hại thân…
Ông già vội chạy đi. Ngọn lửa trong lòng tôi đang bùng cháy dữ dội. Sư phụ dạy mọi người phải biết bảo vệ người tốt và giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn. Chưa kể bọn cướp hung hãn và người dân vô tội làm sao thoát khỏi tay chúng? Không chút do dự, tôi bẻ một cành cây chắc chắn bên đường làm gậy, lao thẳng vào làng đầy thổ phỉ, hét lớn:
– Đảng độc ác! Lễ tình nhân trắng Thanh Thiên, đừng quen làm chuyện ngu xuẩn hại người vô tội
Bọn cướp lập tức dừng lại khi thấy một người chặn đường bất ngờ. Tưởng rằng họ sẽ biết đường mà dừng lại. Không ngờ, tên tướng cướp hung ác, mặt đỏ bừng, trợn mắt trừng trừng, tay cầm gươm nhọn hoắt chĩa vào tôi đe dọa:
-Ai dám lớn tiếng can ngăn? Nhiều chuyện đừng đổ lỗi cho hậu quả. Gửi quân tấn công từ mọi hướng.
Ngay khi tiếng hét vừa vang lên, một toán thổ phỉ bao vây tôi tứ phía, quyết không cho tôi cơ hội trốn thoát. Tôi không biết có bao nhiêu người, nhưng họ có vẻ giết người trên khuôn mặt. Thanh kiếm và ngọn giáo lạnh lẽo va vào nhau. Khuôn mặt anh hung dữ. Nghĩ đến thầy đã dạy bao nhiêu năm, tôi bình tĩnh quan sát. Tấn công trái và chặn phải, trước và sau, trái và phải, tấn công càn quét. Những tên cướp dũng cảm và vô lương tâm đó đã phải vật lộn dưới sự tấn công của tôi và nhanh chóng rơi vào thế yếu. Nhiều người ngã xuống và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhiều người la hét không dám tiến lên. Sau khi bị đánh gục, họ bỏ dao và súng rồi bỏ trốn. Tướng cướp tương lai bị đánh chết bằng gậy.
Bọn cướp bỏ chạy, tiếng động cũng biến mất, chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa gần đó kêu thảm thiết, tôi bước tới dò hỏi.
– Không biết ai đã khóc trên xe.
-Xin thưa rằng tôi là người chính trực, vô tình rơi vào tay kẻ xấu. Toa xe hẹp, hàng trăm cung để được giúp đỡ.
Giọng của một cô gái trẻ vang lên từ trong xe, và giọng nói đó có lẽ là người giúp việc của một gia đình nào đó. Không quá khó hiểu, tôi giải thích nhanh:
– Bọn cướp đã bị đánh bại từ lâu. Nàng là nữ nhân phúc phận, nam nữ tùy ý gặp nhau không tiện, xin chờ đi ra ngoài. Tôi không biết đó là con gái của ai? Đi đâu cũng gặp tai họa bất ngờ. tên cô ấy là gì? Có chuyện gì quan trọng đến đây sao? Tôi không biết ai là thầy và ai là tôi?
Sau một lúc chờ đợi, tôi nghe thấy câu trả lời. Trong xe có hai chủ tớ, bà chủ là Gui Yueya, con gái của Sanfu ở quận Xiaxi, huyện Xichuan. Người kia là sen vàng hầu gái. Người cha Kiều nguyễn nga mới gửi thư cho người gửi, bày tỏ mong muốn đón nàng về nhà an cư lạc nghiệp. Kiều nguyễn ngạn nghe cha đồng ý nên đường đi dẫu xa xôi cũng không quản ngại.
Trên đường không may gặp cướp, chủ tớ bị bắt, may mà gặp được ta, được cứu thoát. Cô cảm động trước ân đức cứu mạng, định xuống xe cảm ơn nhưng tôi đã vội ngăn lại. Cô ấy không mang theo vàng bạc, vì vậy cô ấy khéo léo đưa ra và mời tôi trở lại nhà của Hexi. Từng lời, từng chữ đều cho thấy cô là một cô gái có học thức, tài năng và chí lý.
Nhưng xét đến nguyện vọng tự nguyện trừ bạo giúp dân nên tôi từ chối. Những người hy sinh bản thân vì quyền lực là có đạo đức và chính nghĩa, và hơn thế nữa là vì mưu cầu danh lợi. Một người đầu đội trời, chân đạp đất, thấy lẽ phải không khó, thấy người gặp nạn mà quyết cứu người, đó là anh hùng.
<3 Lòng tôi trào dâng rất nhiều cảm xúc, thật hạnh phúc vì đã làm được một việc nghĩa, giải thoát cho những người dân vô tội. Đồng thời tôi cũng cảm phục cô gái thông minh và dịu dàng này. Tương lai còn cả một chặng đường dài phía trước, lần này xuống núi, tôi tự nhủ nhất định phải vinh danh Sư phụ, trí huệ giúp đời.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – Văn mẫu 5
Tôi tên là Lục Văn Tiến, quê ở huyện Đông Thành. Khi tôi mười sáu tuổi, trái tim tôi rất háo hức để tạo ra những đóng góp to lớn và được thế giới sử dụng. Tôi theo học thầy trên núi đã mấy năm, tuy đã tinh thông võ công nhưng tôi vẫn thường tự nhủ mình cần phải học hỏi, rèn luyện nhiều hơn nữa. Năm tháng trôi qua, tôi ngày càng trưởng thành, thầy rất mãn nguyện, tin tưởng tôi sẽ dùng tài năng của mình để ích nước lợi dân.
Năm ấy, nghe tin triều đình sắp mở khoa thi, tôi vô cùng hứng thú xin phép xuống núi. Trước khi đến Bắc Kinh, tôi đã đến thăm cha mẹ tôi. Vừa xuống núi đã nghe tiếng người khóc thảm thiết. Họ chạy vào rừng và trốn. Thấy vậy, tôi liền túm lấy một cụ già đang hốt hoảng bỏ chạy, cố xem chuyện gì đang xảy ra. Ông già khuyên tôi: “—Không muốn chết thì chạy đi! Bọn cướp rất đáng sợ. Chúng được trang bị rất nhiều vũ khí. Chúng tàn phá nhà cửa và cướp của cải của dân làng chúng tôi. Chạy đi, nghe đây.” với ông già! Có một cô gái được cho là rất xinh đẹp và đã bị họ bắt. Đi và lấy hết vàng bạc của cô ấy. Của bạn đây…”
Vừa dứt lời, lão nhân vội vàng bỏ chạy. Nghe đến đây, lửa giận trong lòng tôi bùng cháy. Bọn cướp không biết chúng tàn ác đến mức nào, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của dân làng, tôi nghĩ chúng rất tàn ác. Tôi tuyệt đối không thể bỏ qua, tôi phải giúp họ.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, vì vậy tôi dừng lại bên đường, bẻ một cành cây dài làm gậy, lao về phía bọn cướp và hét lên: “—dừng bọn cướp lại! Chúng ta nên’ không quen làm hại người vô tội.” Tôi nói điều này để làm cho họ nhận ra lỗi lầm của mình và cho họ một lối thoát. Ai ngờ, tên lưu manh đột nhiên trợn mắt, sắc mặt đỏ bừng, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén, chỉ vào ta quát: “——Ngươi là ai, tới đây lớn tiếng như vậy? Can thiệp không phải việc của ngươi. Nếu mày thông minh mà, Đi ngay đi, đừng trách tao.” Vừa nói, tên tướng cướp vừa quát tháo đám đông bao vây tôi, nhất quyết không để tôi chạy thoát.
Trong vòng vây, chúng giơ cao dao, súng và hô: “Giết! Giết! Giết!”. Thanh kiếm sắc bén, tiếng cười điên cuồng và khuôn mặt hung dữ nhìn tôi với ánh mắt chế giễu. Sau đó, họ xông vào và đâm tôi bằng dao và súng. Tôi bình tĩnh quan sát. Bọn họ tuy số lượng đông đảo, nhưng lại dũng mãnh bất tài, vô dụng, khúm núm, sợ thiên hạ không loạn, không có tài. Ngay sau đó, tôi nhặt cây gậy và đánh vào bên trái, rồi bên phải, sử dụng tất cả các kỹ năng mà giáo viên đã dạy tôi.
Theo cách này, tôi mô tả xung đột thuận tay phải, đánh trước rồi đánh sau, quét xung quanh. Chiêu thức thông minh giống như một cơn lốc xoáy và tiếng hổ gầm, hổ dữ vồ lấy họ, khiến họ không biết phản kháng như thế nào, sau khi bị đánh sẽ cảm thấy sợ hãi khủng khiếp. Nhiều người ngã xuống tại chỗ và không bao giờ đứng dậy nữa. Nhiều tên khác kêu lên thảm thiết, không dám vào nữa, không ngừng la hét ở bên ngoài.
Tôi cứ vẫy cây gậy của mình. Những chiếc gậy trên tay họ liên tục khua vào đầu và người. Đau đớn đến nỗi họ bỏ hết vũ khí và bỏ chạy. Tướng cướp tương lai cũng bị tôi đánh đến chết. Biết không địch nổi, ông quát bọn côn đồ bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
Sau khi giải quyết xong những tên trộm hung ác, tôi ân cần hỏi han các nạn nhân. Sau khi hỏi, cô ấy biết rằng cô ấy là Gui Yueya từ Quận Tây, và người kia là người giúp việc của Jinlian. Cha kiều nguyêt nga là quan phủ của tam quốc ở vùng hà khê. Anh chỉ gửi thư đến đón cô và thu xếp mọi việc ở nhà. Dù đó không phải là người cô muốn ở bên nhưng cô phải chấp nhận vì đó là tâm nguyện của cha cô. Cô Wen thực sự là một cô gái hiếu thảo và đức hạnh.
Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã nghe lời bố trên đường về nhà, nhưng không may cô ấy lại bị bắt lại, may mắn là tôi đã đến kịp thời để cứu cô ấy. Cảm ơn vì đã cứu mạng và giúp đỡ những người bị thương, Qiao Yuanya đang định đi ra ngoài và cúi đầu, tôi dừng lại ngay lập tức. Cô ấy cảm ơn tôi rất biết ơn bằng cách mời tôi đến thăm nhà cô ấy ở River Creek. Vừa nghe chị nói thế, tôi đã cười và từ chối, vì tôi làm là tự nguyện, và vì tôi thấy công việc không công bằng, tôi phải hy sinh bản thân mình chứ không chạy theo danh lợi. Anh hùng, đầu ngẩng cao, chân đạp đất, thấy chính nghĩa không việc khó, thấy người hoạn nạn thì ra tay giúp đỡ, đây mới là chí khí của một đấng nam nhi.
Tôi cảm ơn tấm chân tình của cô ấy và chia tay để về thăm bố mẹ cô ấy. Trên đường đi, lòng tôi tràn ngập niềm vui, vì tôi đã làm được một việc tốt, đồng thời cũng kiểm tra được khả năng mà tôi đã dày công luyện tập bấy lâu nay. Tôi đã giúp dân làng. Tôi sẽ hăng hái bắt đầu lại, thể hiện tài năng của mình, giúp đỡ người nghèo và loại bỏ bá quyền. Tôi chỉ muốn mọi người được sống trong hòa bình mãi mãi. Lần này xuống núi, ta nhất định phải vinh quy bái tổ, quyết tâm vượt qua kỳ thi tuyển, dùng sức mình để giúp đỡ thiên hạ.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – Văn mẫu 6
Xem Thêm : 300 Mẫu Giường Ngủ Gỗ Tự Nhiên Hiện Đại Đẹp Giá Tốt (2022) | Nội Thất Minh Khôi
Tôi tên là Lục Văn Tiến, quê ở huyện Đông Thành. Tôi là một cậu bé 16 tuổi muốn tạo dựng tên tuổi cho mình và tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống. Mấy năm nay tôi theo học với anh trên núi, tuy đã tinh thông võ công nhưng tôi luôn tự nhủ mình cần phải học hỏi, rèn luyện nhiều hơn nữa.
Khi ấy nghe tin triều đình mở khoa thi, tôi vô cùng thích thú xin phép xuống núi. Trước khi đến Bắc Kinh, tôi đã đến thăm cha mẹ tôi. Vừa xuống núi đã nghe tiếng người khóc thảm thiết. Họ chạy vào rừng và trốn. Thấy vậy, tôi lập tức kéo một ông lão đang hốt hoảng bỏ chạy để hỏi thăm tình hình. Ông già khuyên tôi:—— “Không muốn chết thì chạy đi! Cướp dữ lắm. Chạy đi, nghe ông già! Mày đây…”
Vừa dứt lời, lão nhân vội vàng bỏ chạy. Bọn cướp không biết chúng ra tay tàn ác như thế nào, nhưng nhìn thấy dân làng hoang mang và khiếp sợ như vậy, lửa giận trong lòng tôi như bốc cháy. Tôi không thể bỏ qua điều này.
Không kịp suy nghĩ, tôi bẻ một cành cây bên đường làm gậy, xông vào giữa đám cướp, miệng quát: – “Chết tiệt! làm tổn thương những người vô tội.” Tôi rất tức giận. Đồng thời, tôi cũng muốn cho họ một đường lui. Ai ngờ, tên cầm đầu trợn to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, cầm kiếm sắc bén chỉ vào ta quát: “Ngươi là ai, tới đây lớn tiếng như vậy? Chúng ta không có làm gì ngươi, ngươi dám tới quấy rầy chúng ta sao?” ?”. Sau đó, bọn cướp la lũ côn đồ bao vây tôi, kiên quyết không cho tôi chạy thoát.
Thấy vậy, tôi lao vào hỗn chiến, kẻ cầm kiếm, kẻ cầm súng, hét đầy sát khí để bao vây và định đâm tôi. Tôi dùng gậy đánh chúng tơi tả, cho đến khi chúng gãy lìa, tôi sợ quá vứt dao và súng bỏ chạy. Tướng cướp mất trí định chạy trốn cũng bị ta đánh chết.
Sau khi quét sạch bọn cướp hung ác, anh nghe thấy tiếng khóc từ trong xe, liền ân cần bước tới hỏi thăm. Sau khi hỏi, cô ấy biết rằng cô ấy là Gui Yueya từ Quận Tây, và người kia là người giúp việc của Jinlian. Cha kiều nguyêt nga là quan phủ của tam quốc ở vùng hà khê. Anh chỉ gửi thư đến đón cô và thu xếp mọi việc ở nhà. Dù đó không phải là người cô muốn ở bên nhưng cô phải chấp nhận vì đó là tâm nguyện của cha cô. Cô Ruan Ya là một cô gái hiếu thảo và đức hạnh, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nghe lời cha mình trên đường về nhà, nhưng không may, cô ấy lại bị bắt gặp, may mắn thay tôi đã đến kịp thời để cứu cô ấy. Vì vậy, cô ấy rất biết ơn đã mời tôi đến thăm cô ấy tại nhà của cô ấy ở River Creek như một cách dễ dàng để trả ơn.
Nghe cô ấy nói thế, tôi từ chối ngay, bởi tôi làm gì cũng là giúp vì tôi thấy cảnh bất bình. Tôi cám ơn tấm chân tình của nàng và chào tạm biệt để về thăm cha mẹ nàng. Tôi không ngờ rằng cuộc gặp gỡ này thực sự là định mệnh giữa tôi và kiều nữ xinh đẹp và đức độ.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – kiểu 7
Trong đời ai cũng sẽ có những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Chúng tôi không bao giờ tưởng tượng rằng một cuộc gặp gỡ vô tình đã khiến hai người họ có một mối quan hệ hạnh phúc. Tôi cũng đã có một kinh nghiệm như vậy. Cuộc gặp gỡ đó đã để lại trong tôi một kỉ niệm sâu sắc về một người con gái xinh đẹp và dịu dàng.
Mình tên là lục văn tiến ở cùng huyện. Ước mơ từ nhỏ của tôi là được nổi tiếng và giúp ích cho đời. Mặc dù tôi đã tinh thông võ thuật nhưng tôi luôn cảm thấy vẫn chưa đủ và tôi chưa bao giờ ngừng luyện tập. Tôi chỉ mong một ngày nào đó có thể cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình để giúp ích cho nhân dân, cho đất nước.
Năm tôi 16 tuổi, triều đình mở khoa thi. Nghe tin, tôi liền xin phép thầy xuống núi để thực hiện ước mơ lập công của mình. Trước khi quay trở lại thị trấn, tôi dự định đến thăm bố mẹ tôi. Nhưng vào lúc này, hắn vừa xuống núi, liền nghe được phụ cận truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ là có người vội vàng chạy đi, nên tôi giữ người đó lại để hỏi ngọn nguồn.
Thấy tôi không phải người địa phương, ông lão run run dặn dò:
—— Từ trên núi xuống, nhất định không hiểu rõ tình huống nơi này. Có một nhóm cướp rất hung bạo, thường ngang nhiên cướp bóc của người tốt. Khuyên anh đi con đường khác kẻo chuốc lấy tai họa vào thân.
Ông lão vừa nói vừa vội vàng bỏ chạy. Nghe đến đây, cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội. Từ nhỏ Sư phụ đã dạy tôi phải biết giúp đỡ người tốt, khi người khác gặp khó khăn thì tôi ra tay giúp đỡ. Huống chi là một tên cướp hung ác, hắn dám ức hiếp người vô tội. Sau nhiều cân nhắc, tôi không ngần ngại bẻ một cành cây chắc chắn bên đường làm vũ khí, và vội vã giải cứu dân làng.
Vừa lao vào bọn cướp, tôi vừa la:
– Bọn ác ôn đó! Chúng ta đừng có thói nhập nhằng ban ngày làm hại dân làng vô tội.
Lúc này, bọn cướp hơi bất ngờ vì có một người lạ xông vào. Nhưng sau đó, chúng không dừng lại mà ngày càng hung dữ hơn. Một trong những tên cướp đỏ mặt, trợn tròn mắt và chĩa kiếm về phía tôi:
– Bạn sẽ liên quan đến ai? Đừng gán nhiều thứ cho hậu quả – hãy nói điều đó và quay sang đồng phạm của bạn – tóm lấy anh ta ngay bây giờ!
Anh ta hét lớn, và một nhóm cướp bao vây tôi từ mọi hướng. Mọi tên, mọi tên, đều đứng về phía Giết người. Tôi vẫn không hoảng sợ về những tên cướp này, và bình tĩnh quan sát tình hình. Có khá nhiều, nhưng không cần phải lo lắng về võ thuật. Họ đánh bên trái, tôi chặn bên phải, tấn công qua lại. Họ hầu như không đỡ nổi mọi cú đánh của tôi và nhanh chóng bị lép vế. Biết không thể chống trả, chúng bỏ hết vũ khí, bỏ chạy tán loạn. Tướng cướp tương lai định đánh lén tôi từ phía sau, nhưng cũng bị đánh bằng gậy và chết tại đây.
Khi bọn cướp rời đi, tiếng ồn ào cũng bị thu đi, chỉ còn tiếng khóc phát ra từ chiếc xe ngựa bên cạnh. Thấy vậy, tôi lập tức bước tới và hỏi:
– Không biết có ai trên xe không?
– Thưa anh, em là trai thẳng. Tôi đang đi trên đường thì xảy ra chuyện, rơi vào tay kẻ xấu. Khoang hẹp nên tôi quỳ xuống cầu cứu.
Giọng một cô gái vọng ra từ trong xe. Tôi vội giải thích:
– Bọn cướp đã bị chúng ta tiêu diệt. Cô ấy là một cô gái, và đàn ông và phụ nữ không bao giờ có thể gặp nhau tình cờ. Xin hãy ở trong nhà, đừng ra ngoài. Tôi không biết cô ấy thuộc về gia đình nào, cô ấy đã gặp rắc rối ở đâu? tên cô ấy là gì? Bạn có cần một cái gì đó quan trọng để vượt qua nơi này?
Người ngồi trong xe có vẻ do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tôi. Ngồi trong xe là con gái của Chifu Heji, Jiaoyueya, và người còn lại là người giúp việc Jinlian. Cha cô vừa viết thư đề nghị đưa cô về nhà và ổn định cuộc sống. Hiếu thảo với cha, dù đường xa đến đâu, nàng cũng không quản ngại.
Tuy nhiên, tôi gặp một nhóm cướp trên đường, may mắn được tôi giải cứu. Cảm động trước ơn cứu mạng, cô định xuống xe cúi đầu cảm ơn. Tôi nghe xong liền dừng lại. Sau đó, cô ấy yêu cầu tôi đến thăm nhà của cha tôi để trả ơn. Nghe chị nói, tôi thấy thương cảm ngay, bởi chị là người con gái có học, tài giỏi và chí lý.
Song mình giúp người là tự nguyện, vì có đạo lý trừ bạo giúp người nên không cần báo ơn. Hy sinh bản thân là điều một người nên làm, một người nên theo đuổi danh tiếng và sự giàu có và nhận được nhiều hơn nữa. Đó là kiểu chủ nghĩa anh hùng mà tôi luôn sát cánh.
Tôi bày tỏ lòng mình với chủ tớ rồi ra về tiếp tục lên đường về thăm cha mẹ. Những tình huống bất ngờ kể trên đã mang lại cho tôi sự hài lòng và niềm vui vô cùng vì tôi đã hoàn thành tốt công việc. Đồng thời, tôi cũng vô cùng ngưỡng mộ cô gái dịu dàng và đảm đang mà tôi mới gặp này. Tôi còn một chặng đường dài phía trước, và tôi bước đi một cách tự hào, tự nhủ rằng tôi muốn vinh danh Sư phụ, cống hiến sức lực của mình và giúp đỡ mọi người và cuộc sống.
Kể lại truyện Lục Vân Tiên Kiều Nguyệt Nga – kiểu 8
Tác giả Ruan Tingzhao đã tạo ra một người lý tưởng trong tác phẩm “Lv Wentian” của mình, với vẻ đẹp toàn diện và sự công bằng cao thượng nổi bật từ vẻ đẹp. Trong đoạn trích Trăng lưỡi liềm Qianqiaoqiao, tác giả Ruan Tingzhao đã tái hiện phẩm chất cao đẹp này thông qua những hành động trừ bạo cho dân, và tôi là một trong những nhân vật trong truyện.
Tôi tên là Lục Văn Tiến, sinh ra tại huyện Đông Thành. Đây là trường hợp tuổi còn trẻ nhưng anh đã có hoài bão riêng, có tư tưởng lợi thiên hạ nên tuy tinh thông võ nghệ nhưng anh đã không ngừng học tập rèn luyện, mong mang lại chút ít tài năng một ngày nào đó. Thằng này giúp nước giúp dân.
Năm ta mười sáu tuổi, triều đình mở khoa thi, ta xin ngươi xuống núi dự thi, hi vọng một ngày tên ta sẽ kiêu hãnh khắc trên bảng vàng. Trên đường về thăm cha mẹ, anh gặp phải một nhóm cướp. Những kẻ xâm lược đã tàn nhẫn cướp bóc, cướp bóc và làm bị thương những người tốt. Ông giận lắm, bẻ cành cây bên đường làm gậy, xông vào làng. Đe dọa bọn cướp không được làm hại người tốt, bị chúng bao vây không cho chạy thoát. Sử dụng võ thuật, đánh bại bọn cướp, giết Qiancheng và dụ đám đông đi.
Sau đó tôi gặp kiều nguyễn nga từ quận tây, người kia là thị nữ của kim liên. Cha kiều nguyêt nga là quan phủ của tam quốc ở vùng hà khê. Anh chỉ gửi thư đến đón cô và thu xếp mọi việc ở nhà. Dù đó không phải là người cô muốn ở bên nhưng cô phải chấp nhận vì đó là tâm nguyện của cha cô. Cô Ruan Ya là một cô gái hiếu thảo và đức hạnh, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nghe lời cha mình trên đường về nhà, nhưng không may, cô ấy lại bị bắt gặp, may mắn thay tôi đã đến kịp thời để cứu cô ấy. Vì vậy, cô ấy rất biết ơn đã mời tôi đến thăm cô ấy tại nhà của cô ấy ở River Creek như một cách dễ dàng để trả ơn.
Nghe tiếng khóc, tôi đến hỏi. Biết người trên xe là Kiều Nguyệt Nga và cô giúp việc Kim Liên. Trên đường trở về quận Hexi để làm quan để vâng lời cha mình, anh đã gặp tai nạn xe hơi. Kiều nguyệt nga muốn báo đáp ân tình của nàng nên mời nàng đến nhà cha mình để báo đáp ân tình. Nói không và nói mục đích làm điều thiện, nghĩa anh hùng.
Lòng tôi luôn lâng lâng niềm kiêu hãnh, vì tôi luôn dốc lòng làm điều thiện và ban bình an cho người thiện. Con đường còn dài, nhưng lần này xuống núi, con quyết tâm truyền lại vinh quang cho cha mẹ, thầy cô, giúp ích cho quê hương. Từ đó ta có thể thấy Lục Vấn Thiên là một nhân vật đẹp, được miêu tả qua mô típ quen thuộc trong thơ Nôm truyền thống.
Nguồn: https://dongnaiart.edu.vn
Danh mục: Tin tức
Lời kết: Trên đây là bài viết Đóng vai Lục Vân Tiên kể lại Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga. Hy vọng với bài viết này bạn có thể giúp ích cho bạn trong cuộc sống, hãy cùng đọc và theo dõi những bài viết hay của chúng tôi hàng ngày trên website: Dongnaiart.edu.vn